Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 488:

Chương 488

Chiến thuật sao?

sharedby: truyendichgiare.com


Trương Thành, Điền Mặc Lan, Cao Lăng Yên, Lý Thắng Nam, sau khi tập trung lại với nhau, ngay lập tức tìm một chỗ phục kích.

Bọn họ chọn là một dốc núi.

Ngọn núi này có một con đường độc đạo muốn tiến đến Đông Lăng Thư Viện chắc chắn phải đi qua.

Nếu như đám người kia muốn lái xe truy đuổi, vậy chắc chắn phải đi qua nơi này

Thế nhưng, theo đoạn video mà máy bay không người lái do thám được, sau khi có hai đội ngũ tiến vào bên trong sơn cốc, nhưng lại không hề có ý định truy đuổi.

Trương Thành liền hiểu, đám địch nhân này cũng không hề đơn giản.

Quả nhiên, máy bay không người lái sau khi do thám một thời gian, liền chứng minh suy nghĩ của Trương Thành là đúng.

Nhóm người này không chỉ là không truy đuổi, còn phái người lục soát xung quanh, đề phòng địch nhân tập kích.

Đồng thời, bọn chúng lập tứxử lý đám thi thể bên trong sơn cốc, bảo đảm thi thể sẽ không cảm nhiễm biến thành Zombie.

Những hành động liên tiếp này, chứng minh một điều trong một khoảng thời gian ngắn bọn chúng sẽ không rời khỏi sơn cốc.

Trương Thành nói : "Bọn chúng không truy đuổi chúng ta, cũng không hề rời đi, chắc chắn đợi trời tối."

Điền Mặc Lan gật đầu đồng ý: "Bọn họ biết rõ so vũ khí không lại chúng ta, sở dĩ, muốn chờ trời tối, nhằm lợi dụng sự yểm hộ của bóng đêm, dễ dàng tiếp cận chúng ta."

Vừa rồi thời điểm tập kích bất ngờ, địch nhân muốn hấp dẫn hỏa lực chính diện, vòng sau vây đánh

Bất quá, chiến thuật của Lục Vĩ còn chưa kịp áp dụng, liền bị Cao Lăng Yên một súng bể đầu

Phát hiện đám người bên trong sơn cốc này, lại muốn sử dụng phương pháp tương tự, rút ngắn chênh lệch giữa hỏa lực của đôi bên.

Dù sao, bọn họ nhiều người, nhiều súng, chỉ cần tiếp cận đám ngườiTrương Thành sẽ tạo thành uy hiếp.

"Bọn họ muốn đợi trời tối sao? Chúng ta sẽ không cho họ cơ hội." Trương Thành nhếch miệng cười rồi nói: "Mặc Lan, Lăng Yên, giao cho hai em”

Điền Mặc Lan nói : "Tiếp tục đánh lén bọn hắn sao?"

Trương Thành nói : "Dùng đầu của bọn chúng luyện thương thuật của các em."

. . .

Điền Mặc Lan cùng Cao Lăng Yên lập tức tìm địa điểm chuẩn bị bắn tỉa.

Lần bắn tỉa này, sẽ do Điền Mặc Lan phụ trách, để độ chính xác cao hơn.

Còn Cao Lăng Yên làm trợ thủ phụ trách quan sát địch nhân.

Một lúc sau, Mặc Lan một lần nữa lên đạn, đưa đạn lên nòng.

Bóp cò súng.

Ầm!

Một nam nhân bên dưới đang ngơ ngác, một súng head shot.

Khoảng cách 670 mét.

Có thể xạ kích chính xác đến như vậy sao?

Cao Lăng Yên không thể không phục Điền Mặc Lan.

Nếu như là nàng, 400 mét độ chính xác có thể nắm chắc, thế nhưng hiện tại khoảng cách là 670 mét , phải nắm rõ sức gió, độ ẩm chênh lệch, súng ống, kinh nghiệm.

Mới có thể thực hiện được phát bắn chuẩn xác như vừa rồi.

Lúc này, Điền Mặc Lan tiếp tục lên đạn.

Cao Lăng Yên làm trợ thủ tìm kiếm địnhân.

Còn Trương Thành đã nạp đạn vào súng phóng tên lửa type 08.

Lần này mang theo đầu đạn type 08 không nhiều, bất quá, để đối phó với đám người này vẫn vô cùng thoải mái.

Còn về phần lựu đạn, hắn cũng đủ cho hắn chơi một trận lớn .

Băng đạn của Súng máy hạng nhẹ , đã được hắn nạp đạn đầy đủ, đạn bày sẵn trước mặt lúc nào cũng có thể thay thế.

Mà Lý Thắng Nam lúc này cũng phụ trách việc nạp đạn vào băng.

Lần này đi ra ngoài, vì mang theo rất nhiều đạn, nhưng vừa tập kích bất ngờ tiêu hao hết số lượng băng đạn, bởi vậy, việc nạp đạn vào băng là điều bắt buộc.

Ầm! Ầm!

Âm thanh của Súng bắn tỉa vang vọng.

Liên tục bảy tiếng súng.

Trong sơn cốc, lập tức có bảy nam nhân bị bắn chết.

Đám người này muốn đợi trời tối thừa cơ đánh lén, Trương Thành không muốn lưu cơ hội cho địch nhân, hắn muốn trướhi trời tối, đem đám người này hạ gục.

"Mẹ hắn, đám hỗn đản này, ỷ có súng ngắm, muốn săn giết chúng ta."

Ngụy Kim Sơn tức tổi chửi tục.

Vừa rồi mấy người bị giết, đều là thủ hạ của hắn.

Hắn hiện tại, chỉ còn lại bốn tên thủ hạ.

Mà người của Bạch Bảo Quang, đều đã tìm chỗ trốn không một chút tổn thương.

Lúc này, một nam nhân liền chạy tới bên cạnh Bạch Bảo Quang , nói thầm vào tai hắn: "Lão đại, đã tìm thấy vị trí của bọn hắn."

Nam nhân này là tiểu đệ của Bạch Bảo Quang , biệt hiệu “Sơn hầu” , đi theo hắn đã hơn mười năm, phi thường thông minh.

Bạch Bảo Quang nói : "Lão Tam, làm sao bây giờ?"

"Là lỗi của em, không ngờ đám người này lại . . ."

Vương Chí chủ động gánh chịu trách nhiệm, hắn tính toán rất nhiều khả năng, cũng không tính tới đám người Trương Thành , lợi dụng ưu điểm khoảng cách, dùng súng bắn tỉa săn giết bọn họ.

Hắn đưa chiến thuật mượn đêm tối xuất kích, chia thành hai đường, đánh lén, ăn miếng trả miếng , hiện tại đã mất đi hiệu lực.

Nhóm người Trương Thành này , rõ ràng là không muốn để bọn họ sống tới trời tối.

Ngụy Kim Sơn khó chịu nói : "Nếu đã biết vị trí của bọn hắn, vậy chúng ta lên xe trực tiếp đánh tới!"

Hiện tại bọn hắn vẫn nắm ưu thế là số lượng người, chỉ là, ưu thế này đối với số lượng vũ khí trước mặt của Trương Thành , cũng chỉ là bọn hắn tưởng tượng ra mà thôi.

Vương Chí nói : "Không được chúng ta phải nhẫn nhịn, phải chờ trời tối!"

Ngụy Kim Sơn quay qua Vương Chí quát lớn: "Còn nhẫn, ngươi muốn tất cả người ở đây đều nổ đầu mà chết sao?"

Vương Chí quay qua nói với Bạch Bảo Quang : "Nếu như việc nhỏ không nhẫn, sẽ làm loạn việc lớn, đại ca, bọn họ hiện tại chỉ chờ chúng ta lao ra, mà bọn họ chiếm ưu thế độ cao, súng máy hạng nhẹ cùng lựu đạn, ở trên cao bắn xuống, nhằm vào những chiếc xe của ta, anh hẳn đã nghĩ đến kết quả."

Bạch Bảo Quang gãi đầu , nếu như trước đây ở nước ngoài, vậy hắn thuê một đám lính đánh thuê, cùng một chiếc xe bọc thép, cùng vói vũ khí hạng nặng, thì sao phải sợ đám người này?

Thế nhưng là, hiện tại quả thật chỉ có thể nhẫn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch