Dậy dỗ nô lệ, vẫn là tự nô lệ đi làm, Trương Thành chưa bao giờ phải nhúng tay vào.
Trương Thành chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi.
Nếu như nô lệ không nghe lời sao?, quản lý sẽ bị phạt, người phụ trách dậy dỗ nô lệ, thậm chí là toàn bộ nô lệ bên trong căn cứ, đều sẽ không sống tốt.
Bởi vậy, Lam Hiểu xương cứng sao?, vẫn muốn mạnh miệng sao?, vậy Kim Phượng Chi cùng Hàn Ngọc sẽ chắc chắn bị phạt.
Kim Phượng Chi cùng Hàn Ngọc bị phạt thì tất cả nô lệ trong căn cứ đều chịu khổ.
Bành!
Một nữ nô lệ từ phía sau của Lam Hiểu đạp mạnh một cước vào người nàng.
Một đá này rất mạnh, trực tiếp đem Lam Hiểu đập mặt xuống mặt đất.
"Ta xem ra hẳn là ngươi vẫn ngứa da."
"Đồ đê tiện."
Chung quanh mấy nữ nô lệ, chưa cần Kim Phượng Chi ra mệnh lệnh, đã chủ động tiến đến, hội đồng đánh Lam Hiểu.
Lam Hiểu cả người co lại, hai tay ôm ở trước ngực, cố gắng cản lại.
Lý Tuyền cùng Từ Tình cũng lên ngăn cản.
"Các tỷ tỷ, đừng đánh nữa."
"Tỷ, nhanh xin tha đi."
Nhưng , hai người cũng không thể làm gì thậm chí còn bị đám nữ nô lệ trong căn cứ đánh luôn.
Đối với nô lệ không phục tùng, muốn phản kháng, các nữ nô lệ bên trong căn cứ sẽ không nhẹ tay.
"Ngừng." Kim Phượng Chi liền nói.
Đám nữ nô lệ liền dừng tay, thế nhưng, ba người Lam Hiểu đã nằm bẹp trên mặt đất, không thể ngồi dậy nổi.
Kim Phượng Chi nhìn ba người Lam Hiểu đang nằm bẹp trên mặt đất nói: "Ở chỗ này, chỉ có thể "Phục tùng", mới có thể có cuộc sống tốt, nếu như các ngươi muốn ngoan cố chống lại đến cùng, thì các ngươi sẽ nhận vô tận thống khổ."
Nói xong, Kim Phượng Chi liền dẫn người rời đi.
Để lại 6 người nô lệ nữ lôi ba người Lam Hiểu vứt lại vào trong phòng tối.
Kéo két~~.
Cửa chính lại lần nữa đóng lại.
Ba người Lểu lại chìm vào trong bóng tối.
. . .
An toàn của tổng bộ, vẫn tương đối được bảo đảm, hiện tại Trương Thành tuần tra bên trong địa bàn, cũng không phát hiện dấu vết của đoàn đội đông đảo người sống sót
Bởi vậy, ba người Lam Hiểu bị nhốt trong phòng tối ngày thứ tám, Trương Thành mang theo Trầm Mộng Dao, Vương Sắc, Dương Hiểu Hồng, Phan Xảo Xảo, Kiều Thư đi đến Đông Lăng trấn.
Ngoài Trương Thành, Trầm Mộng Dao,Kiều Thư, Vương Sắc đã từng được đi thuyền trên sông, đây là lần đầu tiên mà Dương Hiểu Hồng, Phan Xảo Xảo được ngồi thuyền đi ra ngoài.
Tuy nhiên, Trầm Mộng Dao là ngồi trên du thuyền trước đây, đi biển Caribbean, đi Đại Tây Dương, đi vòng quanh cực Bắc.
Ngồi ca nô đi lại trên sông, đây cũng là lần đầu tiên.
Lần này rời đi, trên người các nàng đều theo mang theo một ba lô nặng trĩu.
Ngoài vũ khí cùng trang bị của mình ra, còn có thuốc men, rau đóng hộp, từng bao lớn.
"Hiểu Hồng, ngươi nhìn kìa có rất nhiều chim!"
"Anh rể, nhìn kìa ở kia có đảo nhỏ kìa!"
Đảo nhỏ trong miệng của Phan Xảo Xảo , chỉ là một khối đất bồi nhỏ, một địa phương vô cùng nhỏ bé, lúc nào cũng có thể bị sông cuốn trôi.
Nhưng, Phan Xảo Xảo cô bé này cũng chưa từng nhìn thấy đất bồi, chỉ cảm thấy trong nước nhô lên một vùng đất, phía trên có cây cỏ, nhìn tương đối thần kỳ.
Dương Hiểu Hồng thì ngồi trên ca nô, lấy ra gậy bóng chầy nghịch nước.
Phan Xảo Xảo nhìn thấy, cũng tiến đến bên cạnh nàng.
Hai cô bé này, chưa bao giờ được đi chơi xa, việc gì cũng cảm thấy mới mẻ
Gió sông thổi loạn mái tóc của Trầm Mộng Dao ,lần đầu tiên nàng được ngồi ca- nô, thưởng thức phong cảnh của sông nước.
Đến bến tàu của Đông Lăng Trấn.
Nữ nhân trên thuyền, lập tức nhìn thấy những cây thập tự giá, còn có thi thể đóng trên thập tự giá.
"Đây là anh làm, không cần sợ."
Trương Thành nói với đám Trầm Mộng Dao .
Bên trên bến tàu.
Vương Sắc cùng Trầm Mộng Dao ,cố gắng rời ánh mắt khỏi những thi thể đang bốc mùi hôi thối bên trên thập tự giá
Sau khi ngồi lên xe, Trương Thành liền dùng bộ đàm, liên lạc Phan Thanh Trúc cùng Điền Mặc Lan.
Đơn giản hỏi tình huống mấy ngày vừa qua, Trương Thành liền đem bộ đàm giao cho Phan Xào Xào: "Nói chuyện với chị em đi."
"Anh rể, không phại chị em muốn giết em chứ."
Phan Xảo Xảo nhỏ giọng hỏi.
Trương Thành nghĩ một chút nói: "Hẳn là em chuẩn bị ăn một trận đòn"
Phan Xảo Xảo nói : "Anh rể, anh phải cản giúp em chứ."
Trương Thành lắc đầu, nhịn cười nói: "Cái này anh chịu, lực bất tòng tâm."
"Anh rể" Phan Xảo Xảo bắt đầu nũng nịu Trương Thành .
Tuy nhiên, Trương Thành cũng không phản ứng, tập trung vào việc lái xe.
Phan Xảo Xảo bắt đầu chuyển mục tiêu qua Trầm Mộng Dao, qua Vương Sắc . . .
Thế nhưng, Phan Thanh Trúc đối với việc học của Phan Xảo Xảo , vẫn rất coi trọng
Bởi vậy, Trầm Mộng Dao cùng Vương Sắc đều giả vờ nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh, đều không để ý tới.
Phan Xảo Xảo chỉ có thể bất đắc dĩ cầm bộ đàm lên nói: "Tỷ tỷ, ta nhớ ngươi lắm."
"Xảo Xảo? ! Ngươi chạy đến đây làm gì!"
Phan Thanh Trúc quát lớn giọng nàng cao vút.
Trương Thành cười nhẹ, bắt đầu một bài răn dậy của Phan Thanh Trúc dành cho Phan Xảo Xảo.
Đây đều chuyện chắc chắn xẩy ra,
Lúc này, ở một ngã tư phía trước.
Trương Thành thấy một người xuất hiện.
Trên đầu người này bọc một áo sơ mi, mặc trên người một chiếc áo ba lỗ, chân đi hai chiếc giầy khác nhau.
Người kia hiển nhiên cũng nghe đến tiếng động cơ xe, vội vàng quay người, hướng về Trương Thành phất tay.
Là một nữ nhân, một nữ nhân rất gầy.
Hơn nữa, nữ nhân này còn đứng giữa đường, vẫy hai tay, muốn ngăn xe lại.
Trương Thành không ngừng xe, mà vòng qua người nữ nhân, tiếp tục lái.
Sau đó dừng xe lại cách nữ nhân 100 mét, Trương Thành liền nói với Trầm Mộng Dao : "Em giữ hai cô bé ở lại trong xe, Vương Sắc xuống xe cùng anh"
Sau khi xuống xe, Trương Thành liền thả ra máy bay không người lái, Vương Sắc thì nhanh chóng đi lên một sườn núi,lấy ra súng nhắm, bên trong ống nhắm, đã xuất hiện mặt của nữ nhân kia.