Hai người Mã Trân Trân cùng Dương Phân , đi vào bên trong tòa nhà trung tâm báo cáo, các nàng đã phát hiện ra điểm đáng ngờ, muốn nhận được sự khen thưởng cùng sự tín nhiệm của Trương Thành cùng Điền Mặc Lan .
"Làm không tệ." Trương Thành liền cắt hai khối thịt heo rừng nướng đưa cho hai nàng.
Mã Trân Trân cùng Dương Phân nhanh chóng ăn sạch phần của mình, sau đó liền lần lượt rời đi.
Sau khi Mã Trân Trân cùng Dương Phân rời đi, Phan Thanh Trúc liền hỏi: "Lão công, anh có muốn thẩm vấn nàng không?"
Phan Thanh Trúc nhìn về phía Điền Mặc Lan, nàng muốn nhắc nhở Điền Mặc Lan, thời điểm phải hu, cũng không thể nương tay được.
Điền Mặc Lan ngẫm nghĩ một chút: "Có thể thử xem, cứ thẩm vấn như một người bình thường."
Đối với người khả nghi, không thể nhân từ, dù sao bên trong căn cứ rất nhiều người, nếu như chỉ vì nhất thời mềm lòng, đưa đến một số lượng lớn ác ôn xâm chiếm địa bàn, sẽ chết rất nhiều người, đến lúc đó muốn hối hận cũng không còn cơ hội.
Trương Thành nói "Cứ để anh thẩm vấn."
. . .
. . .
Rạng sáng ngày thứ hai.
Nghiêm Thải cùng Từ Mỹ Kỳ đang chuẩn đi lên núi hái thuốc.
Nhưng, các nàng vừa đi vào rừng, liền bị Trương Thành, Điền Mặc Lan, Phan Thanh Trúc ngăn lại.
"Chủ nhân."
Nghiêm Thải lập tức dừng bước lại.
Mà Từ Mỹ Kỳ đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo, cũng làm giống như Nghiêm Thải đứng nguyên một chỗ nói: "Chủ nhân."
Điền Mặc Lan nói với Nghiêm Thải : "Nghiêm Thải, hôm nay ngươi đi về trước."
Nghiêm Thải mặc dù không rõ chuyện gì xẩy ra, nhưng nàng biết rõ quy củ bên trong căn cứ lập tức rời khỏi
Lúc này, trong rừng chỉ còn lại bốn người Từ Mỹ Kỳ, Trương Thành, Điền Mặc Lan, Phan Thanh Trúc .
Trương Thành nói : "Trói lại."
Điền Mặc Lan cùng Phan Thanh Trúc lập tức đi đến bên cạnh Từ Mỹ Kỳ , lấy tay còng tay khóa tay chân của Từ Mỹ Kỳ sau đó trói nàng vào một cây cổ thụ.
Từ Mỹ Kỳ mặt tràn đầy kinh hoàng nói: "Chủ nhân, chẳng lẽ ta phạm sai lầm gì hay sao?"
Điền Mặc Lan hỏi: "Từ Mỹ Kỳ, ngươi từ đâu đến?"
"Phía đông, vượt qua dẫy núi đến đây . . ."
Không đợi Từ Mỹ Kỳ nói xong, Trương Thành liền cắt ngang lời nàng: "Nói thật, đi ta không thích lãng phí thời gian."
"Ta không có nói láo, thực, ta không lừa chủ nhân."
Từ Mỹ Kỳ vừa mới mở miệng xong, thì nhìn thấy Phan Thanh Trúc đã đốt lên một đống lửa.
Đợi đến khi đống lửa cháy to, nàng liền cho một thanh khảm đao vào trong lửa đốt nóng. Những người này đang muốn làm gì? !
Từ Mỹ Kỳ tâm thần bất định. Trương Thành nói với Từ Mỹ Kỳ : "Nhìn vào mắt của ta." Từ Mỹ Kỳ nhìn vào mắt của Trương Thành, mặt hắn phủ một sự lạnh lùng, ánh mắt rất đáng sợ
Sau đó, Trương Thành lại nói tiếp với Từ Mỹ Kỳ : "Người nhà của ngươi ở"Ta . . ."
Từ Mỹ Kỳ cúi đầu xuống.
Trương Thành nắm lấy tóc của nàng,kéo giật lên bắt nàng ngẩng đầu lên một lần nữa, nói ra: "Ta làm việc không bao giờ thích dông dài, giải quyết dứt khoát, thà giết lầm chớ không bỏ sót, đây là phong cách của ta."
Không đợi Từ Mỹ Kỳ giải thích.
Trương Thành nói tiếp: "Ta hoài nghi ngươi là thám tử, mặc dù không có chứng cớ xác thực, nhưng là có những điểm đáng ngờ, hơn nữa, điểm đáng ngờ này không thể giải thích, nếu như ngươi nói rõ chân tướng sự việc, thì ta sẽ không nghiêm hình ép cung, mà hậu quả khi ta nghiêm hình ép cung, chỉ có chết hoặc rất thê thảm. Ta cho ngươi lựa chọn."
Lúc này, trong đống lửa đao, đao đã nung đỏ.
"Đã xem qua cơ quan phản gián chưa? Thẩm vấn gián điệp, nung đỏ bàn ủi, trực tiếp in dấu ở trên người, tiếng da thịt xì xèo, mùi thịt người nướng thơm phức . . ."
"Giống như là nướng thịt lợn vậy ngươi biết không."
Trương Thành từ trong đống lửa, lấy ra đao, đi đến bên cạnh Từ Mỹ Kỳ
Đao càng ngày càng gần Từ Mỹ Kỳ, trên lưỡi đao nhiệt độ cao, bốc lên hơi nóng phả vào người Từ Mỹ Kỳ.
Từ nhắm mắt lại, cắn răng, trên trán mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra
"Ngươi nên rất xinh đẹp, sau khi mặt bị phỏng, liền sẽ phá hủy khuôn mặt xinh đẹp này."
"Đương nhiên, ngươi có thể im lặng không nóa chỉ nhắc nhở ngươi một điều”
"Người sống mới có giá trị, giống như ngươi là thầy thuốc, đối với ta mà nói, là có giá trị, thế nhưng , một khi ngươi chết, cũng chỉ là chất dinh dưỡng cho đất trồng của ta mà thôi, đương nhiên, đối với đoàn đội của ngươi, hoặc là doanh địa cũng giống vậy, nếu như ngươi chết, cũng không ai tiếc thương ngươi, cùng người nhà của ngươi đâu? Các ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp mặt, thậm chí, ngươi chết đi, họ cũng đi theo"
Trương Thành đưa khảm đao lên đe dọa, sau đó ném qua một bên, giảng một chút đạo lý với Từ Mỹ Ký.
Tuy nhiên lúc giảng giải đạo lý, Trương Thành vẫn rút ra khẩu súng lục, chĩa vào giữa trán của Từ Mỹ Kỳ .
"Ta cho ngươi 10 giây, nếu như ngươi quyết tâm không nói, ta sẽ cho ngươi toại nguyện."
Trương Thành bắt đầu đếm ngược.
"10. 9. 8. 7 . . ."
Trương Thành đếm, tay để lên cò sùng, nòng súng lạnh như một tảng băng, để trên trán của Từ Mỹ Kỳ.
Khi Trương Thành đếm tới 3, Từ Mỹ Kỳ rốt cục mở miệng: "Văn hoa, ta là từ Văn Hoa trấn tới đây."
"Văn Hoa trấn." Điền Mặc Lan nhắc lại, sau đó tìm trên bản đồ, nhanh chóng tìm vị trí của Văn Hoa.
Rất nhanh, nàng đã tìm thấy Văn Hoa trấn, khoảng cách với Đông Lăng trấn khoảng chừng là 40 km ,cũng không tính là xa.
Trương Thành hỏi: "Bọn họ phái ngươi tới đây?"
"Tháng trước, có người sống sót từ Đông Lăng Trấn , đi đến Văn Hoa trấn, bọn họ thấy những cây thập tự giá treo xác chết, cùng các biển báo bên trên xác chết."
Từ Mỹ Kỳ liền nói tất cả cho Trương Thành.
Dựa theo lời giải thích của nàng, Văn Hoa trấn ở bên trong một miếu hoang, có một căn cứ người sống sót, bên trong doanh địa có hơn 100 người, bọn họ mỗi ngày tìm kiếm thức ăn, thu nạp người sống sót.
Mà Từ Mỹ Kỳ cùng mẹ của nàng, sau khi virut bùng phát, cùng một đoàn đội lang thang đến Văn Hoa trấn, đồng thời gia nhập.
Mà doanh địa giao nhiệm vụ cho nàng, tiếp cận Đông Lăng trấn, tìm hiểu thực lực của Trương Thành .
Nếu như nàng không làm như vậy, mẹ của nàng chắc chắn phải chết.