Kha Kiệt cau mày hỏi: "Thứ này cũng không có nghĩa là bọn họ có vũ khí hạng nặng."
Vương Phương lắc đầu, nói : "Văn Hoa trấn cách Đông Lăng trấn, cũng chỉ 40 km, nếu như ác ôn tập kích Sùng Thánh tự, vậy bọn chúng có khả năng tập kích Đông Lăng trấn, bởi vậy, ác ôn tập kích Sùng Thánh tự , có phải những người bên trong Đông Lăng trấn hay không, chúng ta ở lại Đông Lăng trấn sẽ rất nguy hiểm."
Tất cả nam nữ xung quanh lập tức rơi vào sự trầm mặc.
Vốn những người có cùng suy nghĩ với Kha Kiệt, sau khi Vương Phương nhắc nhở liền có nhưng suy nghĩ khác.
Thất phu vô tội hoài bích hữu tội.
Nếu như bọn họ có thể chiếm Đông Lăngn, ở lại nơi đó sẽ không an toàn.
Vương Phương nói : "Giang Khẩu rời xa lục địa, chúng ta có súng có nỏ quân đội, hơn nữa lại am hiểu chiến đấu, sau khi đến căn cứ Giang Khẩu, nhất định sẽ được đám người ở đó trọng dụng, về sau có thể ở lại căn cứ Giang Khẩu, lập gia đình, lập lên ăn nhà của chính chúng ta."
Vương Phương không chỉ là người đam mê quân sự, đồng thời hắn cũng là một thương nhân ưu tú, hắn biết rõ điều gì có thể làm lung lay một con người.
Một đám dân di cư này, muốn nhất chính là một hoàn cảnh sống an toàn .
Gia đình, nhà cửa, càng là những thứ mà họ mơ ước.
"Nói cũng đúng, Giang Khẩu hiện tại hẳn sẽ có rất nhiều người."
"Nếu có thể tìm được một người con gái thành lập gia đinh, Lưu Gia của ta sẽ có nối dõi tông đườnga cũng muốn có một nữ nhân, ta vẫn còn trinh đây."
"Hiểu Vũ, hay ngươi có thể sinh hài tử cho ta không?."
"Ha ha ha, Huệ Mỹ ơi sinh hai tử cho ta đi Ha Ha."
Đám người xung quanh liền gia nhập, bắt đầu thảo luận, về những ước mơ về sinh hoạt trên Giang Khẩu.
Đổng Hiểu Vũ cùng mấy nữ nhân khác, thì đang nhìn đám nam nhân với ánh mắt khinh bỉ, mặt lộ rõ sự chán ghét .
Rất nhanh, đám người bàn luận rất sôi nổi.
Ách . . . Ách ách . . .
Ahhh……Ahhh . . .
Nhưng, hôm nay thảo luận của đám người này, nhất định không có khả năng kết thúc mỹ mãn
Zombie đã bị dẫn tới, đang đi về phía lều vải của bọn họ.
Lần này Zombie bị dẫn tới không hề ít, đếm sơ qua cũng hơn 100 đầu.
"Tiêu diệt bọn chúng."
Vương Phương lớn tiếng hô.
Thảo luận lập tức chấm dứt, nam nữ đều cầm vũ khí của riêng mình lên
Khảm đao, Dao đi rừng, Côn gỗ vót nhọn một đầu. . . Không ai có ý định sử dụng nỏ quân đội. Ứng phó Zombie, chỉ cần chia nhỏ, dùng khảm đao, mộc côn hiệu suất mới có thể cao được.
Zombie bị xích sắt ngăn lại, chúng không có suy nghĩ nên không thể nào vượt qua xích sắt được, nhanh chóng khảm đao, dao đi rừng, chém thẳng vào đầu chúng, khiến chúng chết đi thêm một lần nữa.
Hơn mười phút sau, Zombie bị giết sạch.
Có một vài nam nhân thuần thục kéo xác chết của Zombie ra,chặt đi tay chân của zombie.
Cũng không phải bọn hắn muốn ăn thịt Zombie , mà đem cánh tay của Zombie , chân của zombie vứt vào trong lửa, tay chân của zombie như củi khô vậy chỉ cần vứt vào bên trong lửa là bùngháy.
. . .
. . .
Sáng sớm, Trương Thành thực dậy đi đến phòng tập.
Hiện tại hắn rèn luyện thời gian này ít đi nhiều.
Vì do thám, tuần tra, bảo vệ , chơi xếp hình cùng nữ nhân, bởi vậy, mỗi ngày thời gian rèn luyện, tối đa chỉ còn 4 đến 6 tiếng đồng hồ
Buổi sáng thời gian hai tiếng tập luyện nhanh chóng kết thúc.
Trương Thành ném tạ xuống mặt đất, bắp thịt hắn càng ngàycàng cường tráng, khiến cho thân hình càng ngày càng đẹp, mặc dù chưa đến mức độ đi thi các giải thể hình , nhưng cánh tay của hắn có thể so sánh với bắp đùi của một người bình thường, nhìn hắn lúc này tran đầy sức mạnh.
.
Hiện tại Trương Thành đã nặng đến 88,5kg .
Lúc này, Trầm Mộng Dao vẫn đang đạp xe đạp bên trong phòng tập, nàng hôm nay mặc một bộ đồ tập thể thao màu đen, bó sát mông ngực, càng thêm gợi cảm.
Trương Thành nhìn một hồi, không chủ động được liền tiến tới, trong tay cầm theo một cái khăn mặt một bình nước khoáng, nói : "Rèn luyện quá độ, sẽ không tốt với cơ thể, êm không nên làm cho cơ thể mìnhtổn thương."
Trầm Mộng Dao ngừng lại, nhận khăn lau mặt từ tay của Trương Thành , lau sạch mồ hôi trên trán.
Trương Thành uống nửa bình nước, sau đó đưa cho Trầm Mộng Dao.
Trầm Mộng Dao nhìn qua bình nước, nhưng vẫn uống cạn nốt một nửa còn lại.
Điền Mặc Lan, Phan Thanh Trúc cũng đang rèn luyện, khi thấy hai người dừng lại cũng bắt đầu nghỉ ngơi
Ngoài Điền Mặc Lan , Phan Thanh Trúc cũng luôn luôn tập trung rèn luyện, một cách nghiêm ngặt.
Trải qua mấy lần thực chiến, khiến cho nàng càng hiểu rõ, nếu như không trở nên mạnh mẽ, sinh tồn trong tận thế này càng khó.
Đương nhiên, lối suy nghĩ này hoàn toàn đúng đắn.
Trương Thành cùng mọi người đi tắm, sau đó đi ăn sáng.
Phan Thanh Trúc thì đi lên lầu, nàng chuẩn bị đánh thức Phan Xảo Xảo.
Cô bé này mỗi sáng đều nằm ngủ lì bì không chịu dậy.
Lúc Phan Thanh Trúc mở cửa phòng liền nghe thấy một âm thanh rè rè phát ra.
"Chúng ta là . . . căn cứ Giang Khẩu , ta . . . tại đảo Giang Khẩu thành lập một căn cứ mới, nơi này có . . . Đầy đủ đồ ăn, thuốc men, nơi này . . . Không có . . . Zombie . . ."
Phan Xảo Xảo vẫn đang nằm ngủ, chăn mềm đã bị nàng đạp tung xuống đất.
Mà trên đầu giường của Phan Xảo Xảo đang để một chiếc đài tùy thân.
Đây là lúc trước tìm được ở Bảo Tháp Thôn, một chiếc đài cũ kĩ.
Chỉ có thể bắt sóng radio, cùng băng castxet mà thồi.
Trương Thành ưa thích dùng nó để nghe những bài hát cổ, mà Phan Xảo Xảo gần đây khi thấy món đồ chơi mới, liền quấn lấy Trương Thành, khiến cho Trương Thành không thể không đưa cho cô bé được.
Kết quả, tối hôm qua Phan Xảo Xảo nghịch ngợm đến mãi đêm muộn, rồi ngủ quên mất đài vẫn bật
Phan Thanh Trúc cau mày, nghe giới thiệu về căn cứ Giang Khẩu .
Cùng căn cứ núi Tiên Hạc lúc trước không sai biệt lắm, cũng lấy danh nghĩa của quan chức, thành lập một căn cứ
Tuy nhiên,Căn cứ Giang Khẩu sao, Phan Thanh Trúc cảm giác có chút quen thuộc?.
Bởi vì Điền Mặc Lan trước đây từng ở căn cứ Giang Khẩu, nàng cũng đã từng kể qua tình hình bên trong căn cứ.
Điền Mặc Lan miêu tả về căn cứ Giang Khẩu, sinh hoạt nơi đó rất khó khăn, người sống sót phải chịu đói hàng ngày, rất gian nan mới có thể sinh tồn được.