Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 604:

Chương 604

Nữ nhân cũng thích làm liếm chó!

sharedby: truyendichgiare.com


Giang Khẩu trên sân khấu văn nghệ, hiện tại là nơi đám người Vương Phỉ Phỉ đang luyện tập diễn xuất cùngc tiết mục văn nghệ.

Vừa rồi Tôn Càn cũng đem nhãn qua cho nàng.

Mặc dù quả nhãn nàng ăn cũng không quen, nhưng tại đảo Giang Khẩu , hoa quả là loại đồ vật hiếm thấy.

"Mọi người trước dừng lại, đến đây đi ."

Vương Phỉ Phỉ đem nhãn mà Tôn Càn đưa tới , chia đều cho mọi người trong đoàn

Đồng thời, nàng lấy ra một số quả lớn nhất, mang theo đi gặp Tạ Viễn.

Mượn cớ đem hoa quả, để cùng Tạ Viễn tâm sự.

Nam nhân có thể lấy lý do tặng quà để tới gần một nữ nhân.

Mà nữ nhân cũng sẽ lấy cớ tặng quà, để tiếp cận nam nhân.

Đương nhiên, làm người hâm mộ là tự nguyện.

Vương Phỉ Phỉ là nữ thân trong mắt đám người Tôn Càn, những tỏng lòng nàng, luôn suy nghĩ làm gì để Tạ Viễn có thể nhìn nàng, hỏi han nàng vài câu.

Lúc này, trong phòng nhỏ của Tạ Viễn .

Tạ Viễn hiện tại cũng đang ăn nhãn, vừa rồi Vương Phong phái người đưa tới một chút cho hắn, hắn cũng không đem đi cân đo đong đếm, nhưng chắc cũng hẳn khoảng hơn 2 ,3 kg.

Đông đông đông.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Tiểu Ảnh đi tới trước cửa, mở cửa ra nhìn.

Tiểu Ảnh tự xưng là trợ lý của Tạ Viễn ,bình thường đều sống trong cùng một nhà với Tạ Viễn.

Tiểu Ảnh nhìn thấy ngoài cửa là Vương Phỉ Phỉ, trong tay của Vương Phỉ Phỉ còn có một túi nhãn, bên trong chiếc túi cũng phải nặng đến 5 ,6 kg.

Hơn nữa, nhìn qua nhãn, rõ ràng đều là do người ta chọn, mỗi một hạt đều lớn hơn so với Vương Phong đưa tới.

Hiển nhiên, Tôn Càn nộp vật tư lên trên, cố ý lựa phần ngon nhất đưa đến cho Vương Phỉ Phỉ , trên đảo những người lãnh đạo, đều không thể có loại đãi ngộ này.

Tiểu Ảnh cũng không khách khí, chủ động nhận lấy túi nhãn,nhưng lại không mới Vương Phỉ Phỉ tiến vào.

Chỉ là, Vương Phỉ Phỉ cũng không đợi nàng mời, chẳng thèm khách khí tự mình tiến vào bên trong

Tạ Viễn đã đứng dậy, đồng thời rửa sạch tay, mà chiếc ghế salon mà hắn vừa ngồi, còn để lại một quyển sách, cuốn sách này đã mất bìa, cũng không biết đầu đề là gì, nhưng nhìn trang sách ố vàng, lưu đầy dấu vết của thời gian.

Vương Phỉ Phỉ hỏi: "Vừa rồi anh đang đọc sách hả?"

Đối mặt Tạ Viễn , Vương Phỉ Phỉ luôn luôn không biết bắt đầu từ đâu, bởi vậy, nàng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Tạ Viễn luônm lại cho người khác một cảm giác thần bí, cảm giác này giống như một ngọn nến thắp bên trong đêm đen, hấp dẫn những con thiêu thân lao đến.

Tạ Viễn trả lời: "< 10 vạn câu ì ."

Loại sách này hình như dành cho trẻ con . . .

Nếu như một nam nhân khác đọc loại sách này, Vương Phỉ Phỉ khẳng định phải cho dãn lên trán hắn một chữ “Não Tàn” “Nhược Trí”.

Vương Phỉ Phỉ kinh ngạc nói: "Oa, anh có hứng thú với loại sách này sao, đang nghiên cứu sao?"

Tạ Viễn trả lời: "Trên thế giới có quá nhiều sự tình mà ta không biết."

Vương Phỉ Phỉ nói : "A, vậy chờ anh xem xongg, có thể cho em mượn được không? Em cũng muốn hiểu thêm về thế giớ."

Tiểu Ảnh ở một bên, sau khi rửa sạch nhãn, liền lấy ra một cái rubik ngồi nghịch, nghe mấy câu của Vương Phỉ Phỉ ,không khỏi nhấc mép lên cười đểu, nghĩ thầm: Nữ nhân não.

Vương Phỉ Phỉ cũng không phải quan tâm đến cuốn sách < 10 vạn câu hỏi vì sao >, nàng chỉ muốn dùng nó làm một cái lý do, đồng thời, từ bên trong tìm ra một chút chủ đề nói chuyện với hắn mà thôi.

Vương Phỉ Phỉ cũng không ở lại lâu, một lát sau, liền rời đi.

Mà Tôn Càn từ sàn diễn, một mực đi theo đến nhà nhỏ của Tạ Viễn, sớm đã tức giận nghiến răng kèn kẹt.

Nhãn này hắn mạo hiểm bên ngoài mang về, vì những quả nhãn này, còn dẫn một cái thi quần cỡ nhỏ, may mắn bọn họ phản ứng nhanh, chạy thoát, bằng không thì vì những cái quả nhãn này, sẽ chết rất nhiều người.

Kết quả, Tôn Càn dùng mệnh đổi lấy nhãn, quay đầu một cái lại vào bụng của tình địch.

Lúc này, Hứa Cường vừa cười vừa nói: "Xem ra đẹp trai một chút luôn luôn tốt."

"Hừ!" Tôn Càn tức giận hừ lạnh một tiếng, quay người mang theo thủ hạ rời đi.

Tiểu Ảnh nhìn qua cửa sổ, quan sát tất cả ở trong mắt.

Sau khi Vương Phỉ Phỉ rời đi,Hứa Cường cùng Tôn Càn cũng theo sau rời đi.

Tiểu Ảnh mặt tràn đầy khinh bỉ nói ra: "Nữ nhân kia chính là một đống phân, đến chỗ nào cũng đem đế nhặng . . ."

Tạ Viễn mỉm cười, nói ra: "Nếu không có bọn họ, toà đảo này sẽ mất đi rất nhiều điều thú vị."

Tiểu Ảnh xem thường nói: "Niềm vui thú? Ta chỉ cảm thấy bọn chúng là đám ruồi nhặng đáng ghét, muốn trực tiếp đập chết tất cả."

Tạ Viễn không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, mà là nói : "Lần sau, ngươi và Diệp Tĩnh Đình cùng đi Đông Lăng trấn đi, nữ nhân ngu ngốc kia không thể mang về tin tức hữu dụng, có mang về đều là thông tin không đầy đủ"

Tối hôm qua lúc thủy triều rút bắt được hải sản toàn bộ đã được đóng thùng, vận chuyển về Đông Lăng trấn.

Sau khi trải qua một quãng đường dài.

Hải sản vận chuyển đến Đông Lăng trấn ,hầu như là chết sạch.

Dưới cái nóng mùa hè oi bức 38 độ, lặn lội đường xa, người còn mệt đến chết, huống chi là hải sản.

Tuy nhiên vẫn còn tính là tươi mới.

Không giống với hai lần trước, lần này đưa Diệp Tĩnh Đình tới đây xuất hiện thêm một nữ nhân là Tiểu Ảnh.

Một chiếc xe bốn người.

Đương nhiên, nữ nhân mới đem đến cho người khác , cảm giác không hề có sự uy hiếp

Đổng Hiểu Vũ lần này dừng xe ở cách hàng rào thép gai khoảng 100 mét, xe vẫn nổ máy tùy thời có thể rời đi.

Diệp Tĩnh Đình, Tiểu Ảnh, cùng hai người còn lại xuống xe, vận chuyển những thùng hải sản xuống xe.

Cùng lúc đó, Trương Thành cũng nhận được hồi báo của đám thủ hạ, mang người đi xuống núi

Mặc dù khoảng cách một trăm mét, nhưng Tiểu Ảnh lúc này không ngừng nhìn về nông trường.

Rào chắn, tháp canh, nhất là vị trí tháp canh, vô cùng khó giải quyết.

Nả thật có người muốn tấn công nông trường này, khu đất trước mặt vô cùng trống trải, cơ hồ không có một chỗ nấp.

Mà tháp canh tầm bắn tương đối xa, lại từ trên cao ngắm xuống, dễ dàng áp chế những người xâm nhập.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch