"Cố làm ra vẻ huyền bí." Chu Hạo nói : "Cái này còn cần nghĩ, bởi vì chúng ta ở trên biển, bọn họ không dám đánh tới."
"Đúng nửa." Tạ Viễn nhìn qua mấy người Vương Phong nói tiếp; "Chúng ta ở trên biển, cách Đông Lăng trấn quá xa, bọn họ không đáng chạy tới đánh chúng ta, hơn nữa ra biển là có nguy hiểm, trong chiến tranh cũng vậy luôn dề cao chiến thuật “xa thân gần đánh”, người dẫn đầu của bọn họ, rất rõ ràng điểm này, bởi vậy họ chị thanh trừng những uy hiếp ở gần, hoặc có lẽ là, những nơi đủ sức tạo ra uy hiếp cho bọn họ, mà chúng ta lại cách khá xađối bọn hắn mà nói, không có tính uy hiếp."
Chu Đồng đồng ý gật đầu, hỏi tiếp: "Một nửa còn lại thì sao?"
Tạ Viễn nói : "Do nới này có sáu lãnh đạo, thế nên ta nghĩ, nếu như lãnh đạo là những người bình thường khác, đám ác ôn đó sẽ nghĩ đến chuyện tấn công căn cứ."
Một lời vạn lời nói thật không bằng một câu nịnh bợ, Tạ Viễn vừa có thể nịnh bợ các lãnh đạo, lại vừa hợp lý.
Sáu người lãnh đạo trước tận thế cũng không tính là lãnh đạo cao, nhưng tổ trưởng dân phố cũng là quan, thân phận sao có thể so sánh với đám người bình dân?
Mấy ngườiVương Phong nhìn nhau đều lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Tạ Viễn nói tiếp: "Chúng ta cùng Đông Lăng trấn, trước mắt nên giữ quan hệ hữu hảo, bọn họ không hề muốn phát sinh xung đột với chúng ta, như vậy, có thể coi đây là thời cơ, chúng ta có thể giao dịch súng ống đạn dược với họ."
Lý Dịch hỏi: "Lấy cái gì để đổi?"
Đạn dược của căn cứ Giang Khẩu cũng không nhiều, nếu như có thể đổi về đạn dược, vậy dĩ nhiên là chuyện tốt. Hơn nữa, còn tránh được một cuộc chiến tranh với Đông Lăng trấn .
Tạ Viễn nói: "Chuyên gia nông nghiệp."
Thái Hiểu Minh thầm nói: "Chúng ta có chuyên gia này sao?"
Mã Kiến nói : "Cho dù có, cũng không thể đổi a, chính chúng ta cũng cần."
Tạ Viễn nói : "Trên đảo chúng ta có hai người là sinh viên năm thứ 3 Đại học Nông nghiệp Đông Hải."
Vương Phong nhìn về phía Lý Dịch: "Thật sự có sao?"
"về điều này ta không có nhiều ấn tượng." Lý Dịch lắc đầu, hắn cũng không rõ ràng lắm
Tạ Viễn lấy ra một phần danh sách.
Phần danh sách này là kê khai khi tất cả người sống sói lên đảo, đều phải điền tên tuổi, chức vị công việc trước đây, ngay cả CMND, hộ tịch, kinh nghiệm làm việc đều phải ghi đầy đủ.
Mà mấy người Vương Phong thường chú ý đến nam nhân, bởi vì chỉ có nam nhân mới có thể ra ngoài kiếm vật tư.
Nữ nhân thường bị xem thường, hầu hết cảm thấy họ rất vướng víu.
"Chỉ là sinh viên sao, hơn nữa mới học năm thứ ba đại học, cũng không có kinh nghiệm làm việc “.
"Bây giờ sinh viên, có mấy người có kinh nghiệm."
"Có thể đổi được bao nhiêu đạn với hai người này chứ?"
Hứa Cường, Chu Hạo đều ồn ào nói, bọn họ đều đồng ý chuyện đổi người lấy đạn dược.
Mã Kiến thì cau mày hỏi: "Đổi cho bọn hắn, sau này chúng ta muốn phát triển nông nghiệp thì phải làm sao?"
Hứa Cường xem thường nói: "Ta từ nhỏ đã ở nhà làm ruộng, có điều gì khó đâu, so mấy sinh viên này còn đáng tin cậy hơn nhiều."
Tạ Viễn nói : "Đúng ra, trí thức là lực lượng rất cần thiết để phát triển căn cứ, nhưng căn cứ Giang Khẩu quá nhỏ bé, cũng không có bao nhiêu ruộng đồng, không thích hợp cho chúng ta trồng trọt, mà giáp với biển, cũng không thích hợp trồng trọt, chỉ có đi vào sâu đất liền, nhưng nơi đó lại có thi triều . . . Tóm lại, chúng ta hiện tại là cần vũ khí đạn dược."
Đã nói rõ đến mức này, đám lãnh đạo ở đây, còn nghe không hiểu sao?
Dùng hai sinh viên chưa tốt nghiệp đổi lấy đạn dược, thật sự mà nói đã là giao dịch quá lời.
Chu Đồng ngẫm nghĩ một chút "Còn một vấn đề, đó là họ đồng ý trao đổi sao?"
Tạ Viễn rất tự tin trả lời: "Đương nhiên đồng ý rồi, bọn họ xây nông trường, không phải là muốn sản xuất lương thực sao? Mà bây giờ là thời đnào, nhân tài cũng không dễ kiếm ."
Mấy người Vương Phong quay lại thảo luận với nhau, sáu người đều biểu thị đồng ý.
. . .
"Tôn đội trưởng."
Diệp Tĩnh Đình đi đến từ phía sau , gọi Tôn Càn đứng lại, giọng của nàng cũng không lớn, không gây chú ý cho bất kỳ một ai.
Tôn Càn dừng bước, quay người nhìn nàng,sau đó lại nhìn xung quanh, nói : "Đến vườn rau sau y viện."
Hai người đi tới vườn rau sau y viện.
Tôn Càn liền hỏi: "Có biện pháp rồi sao?"
Diệp Tĩnh Đình nói ra: "Tạm thời còn không có."
Tôn Càn hơi thiếu kiên nhẫn nói: "Vậy ngươi tìm ta làm gì."
Mặc dù Diệp Tĩnh Đình cũng rất xinh đẹp, nhưng không thể đụng, không phải là mẫu người mà hắn thích. Hắn vẫn ưa thích mẫu người như Vương Phỉ Phỉ, hoạt bát, biết ăn nói, biết hát biết nhẩy.
Diệp Tĩnh Đình thận trọng hỏi: "Tôn đội trưởng,chúng ta không phải muốn tập kích căn cứ Đông Lăng Trấn chứ."
Tôn Càn cau mày, hỏi: "Ngươi nghe ai nói?"
Diệp Tĩnh Đình nói : "Trở về thời điểm, nghe Vương đội nói chuyện, bọn họ không muốn đánh nhau, ta cũng không muốn, mẹ ta còn đang ở trên đảo, ta. . ."
Tôn Càn cùng Vương Phương quan hệ bình thường, bình thường cũng không giao lưu nhiều, nhưng, thủ hạ của Vương Phương phát giác ra chuyện này cũng bình thường.
Tôn Càn nói ra: "Yên tâm đi, tạm thời cũng không đánh,chủ lực của căn cứ Đông Lăng trấn còn chưa phát hiện ra ,lãnh đạo còn chưa dám động đến bọn họ, hơn nữa, hiện tại mùa bão, bọn họ muốn hòa đàm, đang muốn kết minh với Đông Lăng Trấn."
"Hòa đàm? Kết minh?" Diệp Tĩnh Đình thầm nói.
Tôn Càn gật đầu, sau đó đem sự tình mà Tạ Viễn nói trong cuộc họp, nói lại cho Diệp Tĩnh Đình.
Mặc dù đây là tin "Cơ mật", nhưng miệng của Tôn Càn cũng không biết cách giữ bí mật, hơn nữa, từ lúc họp, đã một bụng đầy tức giận, càng bỏ qua chuyện cơ mật nói hết ra cho Diệp Tĩnh Đình biết.
Diệp Tĩnh Đình im lặng ghi nhớ tất cả, chuẩn bị báo cáo với Trương Thành.
"Đoán chừng ngươi chuẩn bị đi đến đó một chuyến nữa, nói về chuyện giao dịch vũ khí."