Quá trình mạo hiểm tìm kiếm vậ, bị Zombie bật ngờ tập kích là điều rất bình thường.
Mà ở Tân Điền thôn, Đan Hà thôn, càng là điều ngoài ý muốn,lúc lục soát các căn hộ sẽ có người, bị Zombie tập kích.
Hơn nữa, người bị cắn lần này, lại là thủ hạ của Vương Phương .
Một ngày mất đi hai huynh đệ, cảm giác này thật sư bi thảm, làm cho Vương Phương cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt.
Lúc trở về căn cứ Giang Khẩu, cũng không một người quan tâm đến người hi sinh mang vật tư về cho họ, căn bản là không bao giờ nhắc đến.
Bọn họ chỉ muốn biết lần này, mang về có đủ vật tư cần thiết hay không mà thôi.
Về phần hi sinh? vật tư về là đủ, hi sinh một cái hai người, cũng không sao hết.
Từ tầng lớp lãnh đạo, đến những người bình thường trên đảo, tất cả đều lãng quên những cái tên đã hi sinh thân mình mang vật tư về .
Mặc dù bề ngoài đám người này, vẫn an ủi đám người Vương Phương ,nhưng cũng chỉ qua loa 1 vài câu.
"Mẹ nó." Kha Kiệt không ngừng chửi mắng.
Bên trong chỗ ở của đoàn đội của Vương Phong lúc lày.
Để thưởng công sau khi mạo hiểm mang vật tư về, đám lãnh đạo căn cứ Giang Khẩu tỏ ra hào phóng phát cho họ nửa thùng rượu đế.
Rượu đế xuống đến cuống họng, trong lòng tất cả mọi người vô cùng nặng nề.
Trên bàn hải sản tôm cá, không một người động đũa, mặc dù mọi người đều đã khá là đói.
Nhưng bầu không khí lúc này lại không thích hợp để ăn uống.
Ai cũng không biết, lần thứ ba sẽ là ai hi sinh, nếu tiếp tục nghe theo mệnh lệnh của căn cứ Giang Khẩu ,khả năng có thể là bất cứ ai ngồi đây lúc này.
Bên trong phòng của Tôn Càn .
Trên bàn hai chai bia, một con cá nướng, một bao thuốc.
Đổng Thu Minh vừa hút thuốc vừa nói: "Ta nghe nói tiểu đội Vương Phong hôm nay lại hi sinh , khẳng định cảm xúc của b sẽ không ổn, hi vọng sẽ không làm sự tình thêm lớn."
Tôn Càn gật đầu.
Đổng Thu Minh nói tiếp: "Ài ngươi biết gì chưa?Chu Đồng an bài con gái mình đến bên cạnh Tạ Viễn làm việc, Vương Phong liên tục làm như vậy, cũng là muốn tên Vương Phương hiểu chuyện."
Lên bờ tìm kiếm vật tư, nhiệm vụ tìm kiếm cùng phân công đội ngũ tham gia, đều do Vương Phong an bài.
Vương Phong lôi kéo thành công Chu Hạo, bởi vậy, nhiệm vụ của Chu Hạo tương đối dễ dàng an toàn, chỉ cần vận chuyển gạo tại nhà máy bột gạo.
Mà Hứa Cường cũng nhận được sự chiếu cố từ Thái Hiểu Minh, nhiệm vụ hắn chỉ là ở ngoài thôn thanh lý Zombie.
Về phần nhiệm vụ tìm vật tư, tự nhiên rơi vào trên đầu hai người Vương Phương, Tôn Cà.
Ai bảo Vương Phương còn chưa tỏ thái độ theo ai?
Hơn nữa, Chu Đồng lại đưa Chu Thục Di an bài đến bên cạnh Tạ Viễn làm việc đây là có ý gì?
Người hơi có chút thông minh đều hiểu, Chu Đồng cùng Tạ Viễn đã xác định quan hệ, sau này Chu Đồng có khả năng trở thành người đứng đầu của Căn cứ Giang Khẩu.
Mấy người Vương Phong khẳng định không để điều đó xẩy ra.
Tôn Càn hít sâu một hơi thuốc, thở ra nói: "Đám lão già chỉ thích nói kia, mới là đám đáng chết nhất”.
Đổng Thu Minh cười lên một tiếng, nói ra: "Có thể là chúng ta cũng phải tìm chỗ dựa, hơn nữa người cần tìm Chu lãnh đạo, mới có thể đem bỏ Vương Phỉ Phỉ vào lòng bàn tay của ngươi, ta nói đúng chứ?"
Tôn Càn nói “Uống đi đã."
Cốc nhựa palatis đựng bia, một hơi uống sạch.
Đổng Thu Minh nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có nghĩ đến việc đầu nhập vào Đông Lăng trấn không?
Tôn Càn cau mày, hỏi: "Ngươi nghĩ có thể đầu nhập bọn họ không?"
Đổng Thu Minh vừa cười vừa nói: "Dù sao đầu nhập vào ai cũng vậy, nhưng ta thấy đám lãnh đạo trên căn cứ Giang Khẩu, thực buồn nôn ."
Tôn Càn nói: "Ngươi đi đầu quân bọn họ, bọn họ chưa chắc đã cần người"
Đổng Thu Minh nói : "Ngươi không để ý à? bọn họ không có ý định công kích Giang Khẩu, nhưng chúng ta có thể liên lạc với bọn họ một chút, phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị cho mình một đường lui, cũng không phải là một chuyện xấu."
Chu Thục Di làm phụ tá cho Tạ Viễn ,làm việc chung một văn phòng, có càng nhiều cơ hội tiếp xúc, càng hiểu nhau hơn.
. . . . .
Đương nhiên, những điều này đều nằm trong sự quan sát của mấy người Vương Phong .
Căn cứ Giang Khẩu có 6 vị lãnh đạo, đồng thời quản lý, đương nhiên, ai cũng muốn làm người đứng đầu.
Nhưng, nếu như Chu Đồng muốn làm người đứng đầu, vậy sẽ chịu công kích từ 5 người còn lại.
Đấu tranh quyền lực, từ trước đến nay đều là tiến hành trong bóng tối, mặt ngoài, tất cả đều giữ hòa khí.
Diệp Tĩnh Đình cũng không thích “cung đấu kịch”, đối với đấu tranh quyền lực cũng không thích.
Nhưng Tôn Càn lại tìm đến nàng.
Tôn Càn nói : "Ta chỗ này có nhiều thứ, hi vọng ngươi có thể đưa đến Đông Lăng trấn, giao tới tay bọn họ."
Diệp Tĩnh Đình nhìn thấy trong túi, một cái lông gà, cùng một mãnh đầu gỗ.
"Đây là có ý gì?"
"Nếu như bọn họ hiểu được thì tốt, không hiểu thì thôi."
Tôn Càn làm ra một vẻ thần bí. Trên thực tế, đây là Đổng Thu Minh bảo Tôn Càn làm như thế.
Tôn Càn cùng Diệp Tĩnh Đình có liên hệ, mà Diệp Tĩnh Đình lại là sứ giả chuyên đến Đông Lăng trấn.
Để cho Diệp Tĩnh Đình mang hộ đến một vài thứ là chuyện bình thường.
Về phần Trương Thành có thể ý nghĩa của lông gà và mảnh gỗ không? Vậy phải dựa vào sự thông minh của đám người Trương Thành
"A." Diệp Tĩnh Đình cũng không hỏi nhiều, chỉ là đem đồ vật cất kỹ.
Tôn Càn hỏi: "Hai ngày này Chu tiểu thư cùng Tạ Viễn quan hệ thế nào?"
Diệp Tĩnh Đình trả lời: "Tạm được."
Chu Thục Di làm việc rất chuyên tâm, mặc dù vẫn giao lưu một cách bị động với Tạ Viễn , nhưng cũng không còn như lúc trước, mọi chuyện có chút tiến triển.
"Nếu như muốn cái gì, đều có thể nói với ta, ta sẽ giúp ngươi tìm về."