Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 633:

Chương 633

Chém giết nguyên thủy nhất!

sharedby: truyendichgiare.com


"A! A!"

Những ngọn lửa người, kêu thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại.

Có người lập tức cởi bỏ đồ, muốn dùng phương thức này ,dập tắt lửa trên người bọn họ. Nhưng ,lại thêm một đợt bom xăng, xăng nhanh chóng văng đầy người họ, lửa lập tức bốc lên.

Muốn cứu người bị đốt sao?, cứu người thì bị bén lửa,không cứu người, chỉ có lể trơ mắt nhìn đồng đội bùng cháy trong ngọn lửa.

"Nổ súng!"

"Yểm hộ!"

Lý Dũng hô to, đồng thời bóp cò, trong tay hắn khẩu súng lục QSZ-92 , không ngừng hướng về phía lầu hai bắn phá.

Một tên ác ôn tay đang cầm bom xăng, chưa kịp ném xuống, bị Lý Dũng bắn trúng, bom xăng rơi xuống trên người, bốc cháy thành ngọn đuốc sống, lăn xuống cầu thang.

Cùng lúc đó, bên cạnh cầu thang đi tới lầu hai, đám lưu manh cầm tấm thuẫn, đã tiến lên chặn nhân ở trên lầu hai.

Chỉ cần người của căn cứ Giang Khẩu xông lên, đám lưu manh cầm tấm thuẫn chặn phía trước, đám ác ôn ở phía sau , sẽ nổ súng không hề nương tay.

Tập trung toàn bộ hỏa lực, chiếm lợi thế về địa hình, sẵn sàng toàn bộ nổ súng.

Không thể không nói, Lưu Mãnh trong phương diện chiến đấu, xem như vô sự tự thông, tự học thành tài.

Li không tiếp tục ném xuống bom xăng.

Người ở dưới tầng một, mới có thể thở phào,nhanh chóng tiến tới cứu những đồng đội bị thiêu cháy.

Mặc dù chưa bị thiêu đến chết, nhưng những vết bỏng trên người, thực sự là vô cùng thê thảm.

"Đám hỗn đản đáng chết này!"

Hứa Cường tức giận mắng chửi, còn chưa đánh đến lầu hai, thủ hạ của hắn, đã tổn thất hơn một nửa.

Mặc dù doanh địa bổ sung thành viên mới cho hắn, để cho đội trinh sát của hắn tăng lên 42 người, nhưng bây giờ bị ném gạch bị thiêu cháy, tổn thất hơn 24 người.

Bị ném đá còn có thể tiếp tục chiến đấu, bị cháy bị phỏng, nếu như không có thuốc men cứu chữa, giữ mạng sống còn khó ,muốn chiến đấu sao là điều không thể.

Cùng lúc đó.

Tạ Viễn cùng Tiểu Ảnh một trước một sau, trèo lên tới lầu hai, đồng thời làm bể kính, tiến nhập lầu hai.

"Có . . ."

Một tên ác ôn phát hiện Tiểu Ảnh cùng Tạ Viễn, vừa muốn hô lên tiếng.

Ba!

Tiểu Ảnh trực tiếp bóp cò, một súng bắn chết tên ác ôn

Tiểu Ảnh khi còn bé đã sinh tồn bên trong rừng mưa, tiếp thụ qua huấn luyện nghiêm khắc nhất, mà mục tiêu huấn luyện nàng, chính là một đòn giết địch, bất kể là tay không, hay dao găm, hay là súng ống, tất cả đều chỉ một đòn giết chết địch nhân một cách nhanh nhất.

Ba!

Ba!

Ba!

Tiểu Ảnh bắt đầu bắn điểm xạ, không ngừng có người chết trên tay nàng.

Thường trở thành mục tiêu của nàng, từng người đều ngã xuống.

Mà Tạ Viễn cũng liên tục bắn giết ác ôn.

Nhưng, thuật bắn súng của hắn không bằng Tiểu Ảnh, không thể mỗi phát súng đều giết chết địch nhân

Cho dù là thế đi nữa, Tạ Viễn cùng Tiểu Ảnh hai người lên lầu, cũng gây ra động tĩnh rất lớn, tạo thành thương vong lớn cho quân đoàn Chúa Cứu Thế .

Bên cạnh Lưu Mãnh , liền có tiểu đệ chạy đến giơ cao tấm thuẫn, mà hắn bản thân cũng trốn ở đằng sau một cây cột.

"Lão đại, hai người đó bắn súng rất chuẩn xác, đạn tựa như có mắt."

Trương Kiệt hướng Lưu Mãnh kêu thảm, người của hắn bị Tiểu Ảnh bắn chết hơn phân nửa.

Lưu Mãnh đưa súng trường cho người bên cạnh nói: "Vĩnh Phong, súng cho ngươi."

Triệu Vĩnh Phong cũng tham gia quân ngũ, thương pháp cũng chuẩn, lúc này, hắn nhận lấy súng trường QBZ-95 .

Mà Lưu Mãnh cầm lên một tấm thuẫn, nhanh chóng chạy.

"Lên chém giết những tên chó chết này!"

Lưu Mãnh vừa chạy, vừa hô lớn.

Ác ôn cầm thuẫn, đều chạy theo phía sau Lưu Mãnh.

Mặc dù Tạ Viễn cùng Tiểu Ảnh chỉ có hai người, nhưng đem lạuy hiếp cho Lưu Mãnh , so với đám người dưới lầu, thậm chí còn nguy hiểm hơn.

Tiểu Ảnh liên tục bóp cò.

Ba! Ba!

Đạn bắn trúng chân người chạy đến, người bị bắn hét thảm, ngã trên mặt đất.

"Ngồi xuống ."

Lưu Mãnh trốn ở sau một cây cột bê tông hô lớn.

"Nổ súng!"

"Bắn bọn họ!"

Phanh phanh phanh! ! !

Bên Lưu Mãnh tất cả súng trường, súng lục, súng săn cũng bắt đầubắn phá, cuối cùng áp chế được Tiểu Ảnh cùng Tạ Viễn ở sau một cột bê tông.

Lúc này, Tạ Viễn cầm lấy bộ đàm, đè nút call, nói : "Chúng ta đã áp chế bọn hắn, nhanh xông lên."

"Xông lên!"

Dưới lầu đám người Hứa Cường bắđầu chạy lên cầu thang lầu hai

Lý Dũng ở phía sau, mà Vương Phương cũng dẫn người đi lên cầu thang.

Vừa tới chỗ ngoặt, vừa nhìn thấy người, bọn họ liền bóp cò.

Tiễn nỏ “chíu chíu chíu” nhả tên.

Mà trên lầu hai gạch đá, bình xi măng, bom lại ném xuống bên dưới một trận nữa

"Xônlên!"

"Lên!"

Tôn Càn cũng dũng mãnh, hắn mặc hẳn hai áo giáp chống đạn, trực tiếp xông lên lầu hai.

Phanh phanh phanh! ! !

Đạn súng lục, bắn vào trên người của Tôn Càn,mặc dù không có đâm thủng da thịch, nhưng đau nhức vẫn rất rõ ràng.

"A a a a! ! !"

Tôn Càn nhăn nhó, gầm to xông về phía đám người, trong tay hắn là đao bổ củi, trực tiếp chém vào đầu một tên ác ôn, bộ dạng hắn lúc này muôn phần dọa người.

Mà thủ hạ của Tôn Càn , cũng hét lớn, giống như những con mãnh thú rơi vào điên loạn.

"Xông lên!"

"Chém chết bọn họ!"

Máu bắn tung tóe, bản năng nguyên thủy, toàn bộ bùng phát ra

"Chơi bọn ta sao?!"

"Chém chết chúng!"

Không ngừng có người xông lên từ cầu thang, khảm đao hai bên, đao bổ củi, búa, cờ lê, đều từ tìm đến thân người chào hỏi.

Đương đương đương! ! !

Kim loại va chạm, mặc dù khộng đến mứctia lửa bắn tung tóe, nhưng trên thân thể, thanh âm chém vào máu thịt, thì lại nghe rất rõ ràng, có bao nhiêu tàn khốc.

Phù phù.

Phù phù.

Từng người ngã xuống, gục trong vũng máu.

Lúc này, hai bên đều giết đã đến đỏ mắt.

Ngay tại trên lầu hai, hai bên loạn chiến chém giết.

Búa sắt đập vào gáy, máu tươi phung thành vòi .

Đao bổ củi chém vào cổ, cắt đứt động mạch máu tươi trào ra,khiến cho cả đám rơi vào trang thái say máu, hai mắt đỏ ngầu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch