Mặc dù đòi hỏi có chút nhiều, nhưng vẫn trong mức có thể tiếp nhận được, dù sao nguy hiểm rất lớn.
Vương Phong gật đầu đồng ý.
Mà Lưu Tuấn Cát cũng gia nhập đội ngũ của Tằng Hoa, đi theo Tằng Hoa rời khỏi căn cứ Giang Khẩu.
. . .
Sau khi Rời khỏi Giang Khẩu.
Tằng Hoa một lần nữa cảm giác được sự tự do.
"Mẹ kiếp, Giang Khẩu đám khỉ gió, lão tử sẽ không bao giờ quay về."
"Đúng vậy , chúng ta đi Đông Lăng trấn, mỗi người vài chục nữ nhân, như vậy mới là sống."
"Nói đúng, không có nữ nhân, chẳng lẽ ch.. chỉ để đi đái."
Thủ hạ của Tằng Hoa, đa số đều thuộc tầng cấp làm thuê, bọn họ trước khi virut bùng phát, chính là bị xã hội nghiền ép, một nhóm người bị ép đến mức không thở nổi.
Lễ tình nhân, lễ Nô-en , người ta hẹn nhau đi bắn pháo bông, hẹn nhau đi xem phim lãng mạn, sau khi xem xong, hẹn nhau vào khách sạn tâm sự, mà bọn hắn thì phải tăng ca, phải kiếm tiền để trang trải cuộc sống khó khăn
Bởi vậy, virus bùng phtas, bọn họtrải qua một thời gian vô cùng tự do, chỉ là có Zombie uy hiếp sinh mạng, hơn nữa, bọn họ cần nữ nhân cần hoàn cảnh sinh hoạt ổn định, bởi vậy mới đến đầu nhập vào căn cứ Giang Khẩu.
Không nghĩ tới Quy củ của Giang Khẩu quá nhiều, trọng yếu nhất, còn không được phân nữ nhân.
Tằng Hoa có mười mấy thủ hạ thanh niên trai tráng, mỗi ngày nhìn nam nhân khác tay ôm nữ nhân, vậy làm sao họ có thể chịu được.
Lưu Tuấn Cát nhắc nhở: "Chỉ có điều Đông Lăng trấn cũng không phải dễ trêu chọc, chúng ta đi Đông Lăng trấn , nên cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi huynh đệ, các huynh đệ đều có kinh nghiệm."
Tằng Hoa đối với thủ hạ của mình, vẫn luôn có lòng tin
Hơn nữa, lần này là đánh lén Đông Lăng trấn, đương nhiên sẽ không kinh động đến người của Đông Lăng trấn.
Lưu Tuấn Cát gật đầu, sau đó từ trong túi quần lấy ra thuốc lá, ném cho Tằng Hoa cùng đám người chung quanh.
"Mẹ hắn đây là Trung Hoa, lão tử rất lâu không được hút thuốc lá này."
"Để cho ta hút thử một hơi."
Một gói thuốc lá, chia đi nửa bao, mười mấy nam nhân chia nhau từng hơi thuốc, cũng không ngại bẩn.
Thuốc lá, rượu, nữ nhân . . .
Chỉ cần có ba thứ này, nam nhân tình bằng hữu nhanh chóng dâng cao.
. . .
Trương Thành không có trong căn cứ.
Điền Mặc Lan tuần tra trong địa bàn Đông Lăng , càng thêm chặt chẽ.
Mà Noriko Ikeda cùng Emily cũng gia nhập, khiến Điền Mặc Lan nhẹ nhàng đi không ít.
Chỉ có điều, chú ý cẩn thận không được xẩy ra sai lầm.
Điền Mặc Lan sắp xếp lịch một ngày 24 giờ, trừ lúc huấn luyện, nghỉ ngơi ban đêm, hơn nữa ban đêm tăng gấp hai lần người tuần tra.
Mà đội tuần tra ban đêm được tạo thành từ một nửa là LV1 nữ binh, cùng một nửa nữ nô lệ LV0.
Lên đạn.
Tương Bội San bắt đầu nâng súng nhắm chuẩn.
Không chỉ có nàng, Đám Mã Trân Trân hiện tại, mỗi ngày đều luyện tập động tác ngắm bắn
Họng súng buộc một viên gạch, mặc dù gạch cũng không lớn, nhưng bảo trì tư thế ngắm bắn không xê dịch, độ khó rất cao.
Hơn nữa, luyện tập nâng súng ngắm bắn, suốt nửa giờ đồng hồ không nghỉ.
So với huấn luyện lực lượng, thể năng, sức chịu đựng, các loại kỹ xảo chiến đấu, hình thức ngắm bắn này là tàn nhẫn nhất.
Bởi vì trong quá trình ngắm bắn, đổ mồ hôi không được lau, tay đều tê dại, cũng không thể nghỉ ngơi.
Được Trương Thành đồng ý , Điền Mặc Lan bắt đầu đem đám Mã Trân Trân huấn luyện thành Nữ binh" chính quy, huấn luyện ma quỷ.
Đường Dĩnh đi tới, nhìn thấy đám nữ binh đang làm động tác ngắm bắn, sau khi nâng ngón tay cái, liền dẫn Đàm Thanh cùng Chu Liễu tiếp tục kiểm tra tình huống nông trại.
Từ bình minh đến hoàng hôn,huấn luyện không một chút gián đoạn mới kết thúc.
Đám Mã Trân Trân cảm giác như xương cốt trên người đang rời ra từng mảnh
Khi đám Mã Trân Trân đi đến quán cơm, Đường Dĩnh liền cười nói với các nàng: "Mọi người khổ cực, hôm nay có thịt gà hầm nhân sâm núi, cho các ngươi bồi bổ."
"Tạ ơn chủ nhân!"
"Chủ nhân vạn tuế!"
Đám người Mã Trân Trân cực kỳ hưng phấn, tthịt gà hầm nhân sâm, đây là đại bổ!
Trước đây, các nàng cũng không dám bỏ tiền ra mua nhân sâm hoang dã để hầm gà ăn!.
Quản Ánh Tuyết nhắc nhở: "Một người một bát, xếp thành hàng!"
"Cho ta một bát."
"Trước cho ta một bát."
"Cho ta thêm một miếng thịt đi mà."
Các nữ binh chen nhau một chỗ, trong mắt đều hiện lên thịt gà.
Điền Mặc Lan hô: "Nghiêm!"
Đám Mã Trân Trân lập tức phản ứng đứng thẳng.
Giống như lúc đang huấn luyệ vậy.
Điền Mặc Lan lạnh lùng nói: "Tất cả đều đứng trên ghế."
Đám Mã Trân Trân lập tức đứng lên ghế
Hiện tại các nàng không phải nô lệ thông thường, mà là nữ binh biết nghe lệnh chỉ huy.
5 phút sau.
"Đừng có cười, ai dám cười, ai dám cử động, đêm nay không cơm ăn!"
Điền Mặc Lan rất hung dữ, nàng ngày đó nghe xong lời nói của Trương Thành , liền biết ý nghĩ của Trương Thànhnếu quả thật có cường địch xâm lấn, Trương Thành lúc nào cũng có thể sẽ vứt bỏ nơi này .
Các nàng đi tới Đông Lăng trấn, trải qua bao nhiêu cực khổ, mới thành lập ra nông trường, nàng không hy vọng uổng phí tâm huyết của tất cả các nữ nhân bên trong căn cứ.
Bởi vậy, nàng muốn bảo vệ nơi này, mà điều nàng có thể làm trước mắt, chính là nghiêm ngặt huấn luyện nữ binh.
Đám Mã Trân Trân đứng phạt, đám nữ nô lệ LV0 thì thầm nuốt nước miếng.
Thịt gà hầm nhân sâm núi, mùi thơm kia bay khắp phòng ăn.
Các nàng cũng muốn uống một ngụm.
Nhất là những thành viên LV0, bây giờ vẫn còn là nữ nô lệ LV0, các nàng nghĩ đến, đợi chút nữa đi tìm đám người Lý Yến xin một bát để bớt thèm khát.
"Ăn cơm phải yên tĩnh, theo hàng lấy cơm, còn dám hò hét loạn cào cào, đêm nay nhịn đói!"
Điền Mặc Lan nói xong, cả đám người xung quanh liền hiểu nàng không đùa.
Noriko Ikeda cùng Emily trong lòng cũng rất rung động.