Vừa rồi chiến đấu quá nhập tâm, sau đó lại chối chết, quên hẳn Lưu Tuấn Cát .
Thủ hạ của Tằng Hoa đều lắc đầu
Bọn họ lo cho mình chưa xong hơi đâu để ý người khác.
Ách . . . Ách ách . . .
Ho……Ho . . .
Lúc này,Tiếng Zombie gầm gừ càng ngày càng gần.
Vừa rồi tiếng súng, hấp dẫn đến Zombie xung quanh, mà phương hướng mà đám người này chạy trốn lại vừa vặn gặp phải đám Zombie đang tiến tới.
"Được rồi, có thể hắn đã chết."
Tằng Hoa liền nói với huynh đệ xung quanh: "Tiếp tục chạy, tìm một chỗ giải quyết những phiền toái này."
Tại dã ngoại gặp phải Zombie, tuyệt đối không nghĩ đến việc chạy thoát khỏi Zombie.
Bởi vì Zombie không có ý thức không biết mệt mỏi, người chạy nhanh đến đâu, cuối cùng sẽ bị Zombie đuổi kịp.
Mà phương pháp tốt nhất,chính là tìm một địa phương có thể phòng thủ, dựa vào chướng ngại vật ngăn lại Zombie, đồng thời xử lý Zombie.
Trên người của Tằng Hoa, còn mang theo xích sắt, sau khi chăng xích sắt, liền có thể hình thành một chỗ phòng ngự hiệu quả.
Trời cuối cùng đã sáng.
Mã Trân Trân cùng các đội viên đang đứng ngáp ngắn ngáp dài, các nàng đã mệt mỏi một đêm.
Zombie từng đợt từng đợt lao tới.
Từ tối hôm qua đến lúc này, chí ít giết chết hơn 1000 con Zombie.
Cũng nhờ có Trương Thành binh thường đi tuần tra, gặp phải Zombie thường xử lý, bằng không mà nói, tối hôm qua sẽ mang đến rất nhiều Zombie .
Chỉ có điều, dù vậy, hiện tại còn có nhiệm vụ xử lý đám xác chết bên ngoài,nếu cứ để chồng chất Zombie phía ngoài trước hết là mùi thi thể thối rữa vô cùng buồn nôn, sau sẽ khiến cho Zombie mượn cơ thể đồng loại để leo qua hàng rào thép gai.
Điền Mặc Lan nói : "Bội San, hôm nay em mang người đi tuần tra."
Lúc này, Lý Yến hỏi: "Chủ nhân, chúng ta có thể đi tuần tra lần này không?
Lý Yến muốn tuần tra, bởi vì khi ra ngoài tuần tra, gặp người sống sót cùng Zombie tỉ lệ rất cao, mà ở bên ngoài gặp được Zombie, thanh lý Zombie là có điểm.
Điền Mặc Lan lắc đầu nói : "Đi nghỉ ngơi đi, mệt mỏi quá mức, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của ngươi."
"Dạ" Lý Yến bất đắc dĩ gật đầu.
Điền Mặc Lan nói : "Kiểm tra xe cộ, kiểm tra súng ống,sau khi không có một sai phạm gì, có thể bắt đầu xuất phát."
Tương Bội San liền dẫn theo các nữ binh đi kiểm tra xe cộ cùng vũ khí hơn mười phút sau, các nàng liền lái xe rời khỏi nông trường.
Nhìn theo đội xe rời đi, Điền Mặc Lan liền gọi Quản Ánh Tuyết tới, chuẩn bị tổ chức nữ nô lệ đi ra ngoài xử lý thi thể của Zombie.
Ngả Vi lái xe, hôm nay tuần tra có chút thay đổi, là do nàng và Noriko Ikeda cùng tuần tra.
Xem như là một quản lý, Ngả Vi luôn cảm giác mình kém hơn so với các quản lý khác, lúc trước mất rất nhiều công sức mới có thể lên được quản lý, khả năng cũng do nàng tuy thân hình hơi cao, nhưng lá gan lại bé.
Nhưng, sau khi lên chức vụ quản lý, Ngả Vi có chút lúng túng.
Mọi chuyện thường ngày bên trong căn cứ, đều là Quản Ánh Tuyết xử lý, mà nàng thì đa số thời gian dành cho luyện tập.
Không có cách nào khác, không phải Ngả Vi không muốn giúp Ánh Tuyết, mà thật sự là năng lực của Quản Ánh Tuyết quá tốt.
Hai người cùng là quản lý, nhưng công việc thì Quản Ánh Tuyết có thể xử lý một mình, hơn nữa hiệu suất so với hai ngươi cùng làm.
Nếu như Ngả Vi đến hỗ trợ, ngược lại sẽ làm chậm Ánh Tuyết không giúp đỡ được gì.
Mà Ngả Vi đi tìm Đường Dĩnh, từng nói chuyện này, Đường Dĩnh cùng Trương Thành nói qua, Trương Thành cũng cảm thấy Ngả Vi không thích hợp trở thành quản lý.
Chỉ có điều, hiện tại chưa có người.
Đợi đến Trương Thành trở về tổng bộ chọn thêm quản lý dự bị, liền để cho Ngả Vi thoát khỏi thân phận làm nô lệ.
Từ nay về sau, Ngả Vi cũng không cần quản lý nô lệ, chỉ cần tập trung vào năng lực chiến đấu mà thôi.
"Ngả Vi . . ." Lúc này, Noriko Ikeda chủ động bắt chuyện với Ngả Vi
Ngả Vi cười trả lời: "Nếu là cảm thấy hơi khó gọi tên ta, ngươi có thể gọi ta là AV."
"AY?" Noriko Ikeda nói tiếng anh rất khó nghe, nói tiêngs Trung thì càng khó hơn nữa.
Chỉ có điều, Ngả Vi nhưng lại không ngại.
Lúc này, Tương Bội San nói : "Chúng ta đi bến tàu trước, xác nhận bọn họ có phải từ bến tàu đến không, . . . . ."
"Vâng, chủ nhân." Ngả Vi trả lời.
Tương Bội San tuổi không lớn lắm, nhưng đi theo Trương Thành thời gian dài, dưới tình huống không có mặt người khác, đương nhiên nàng nắm quyền quyết định.
Noriko Ikeda tiếng Trung không tốt, hơn nữa vừa tới, thân phận cũng chưa rõ ràng, bởi vậy, nàng nguyện ý nghe ý kiến của người khác.
Đội xe đến bến tàu.
Tương Bội San để cho nữ binh xuống xe trước.
Các nữ binh cầm tấm chắn cùng súng, rất nhanh bảo hộ phía trước xe bán tải.
Chờ đến lúc bên ngoài đã hoàn toàn an toàn, Tương Bội San mới cùng mọi người xuống xe.
Cát do Trương Thành rải trên Bến tàu, rõ ràng xuất hiện hơn chục vết chân mới.
Tương Bội San nhìn dấu chân, sau đó đếm số lượng giầy, nhân số rất đông, không thể cặn kẽ thống kê, liền nói "Khả năng chính là bọn hắn."
Vương Kỳ nói: "Đi thuyền tới đây, hơn nữa, lại tìm đến chúng ta."
Vương Kỳ là phụ trách phiên dịch, nhưng nàng, có phân tích rất sắc xảo.
Tương Bội San hỏi: "Có thể là người của căn cứ Giang Khẩu không?"
Vương Kỳ nói : "Không thể loại trừ khả năng này, nhưng cũng có thể là người đã từng tới Đông Lăng trấn, phát hiện vị trí của chúng ta, nhưng bị lão công đuổi khỏi nơi này."
"Ân." Tương Bội San gật đầu, xác thực không thể bỏ qua khả năng này.
Tương Bội San nói : "Đi thôi, chúng ta đến những cột mốc phụ cận Đông Lăng Trấn kiểm tra."
Tương Bội San dẫn theo đội xe rời đi.
Mà lúc này ở trên mặt sông, một chiếc tàu đánh cá căng vải dầu
Lưu Tuấn Cát nhô đầu ra, nhẹ nhàng thở một hơi.
Tạ Viễn phái hắn đến Đông Lăng trấn tìm hiểu tình huống, mà Tạ Viễn cũng đã nghĩ tới, Trương Thành nhất định sẽ phái người đi tuần tra ngay hôm sau.
Chỉ là, vì sao chỉ phái nữ nhân đây?
Chẳng lẽ nam nhân thực sự không có ở đây? Hay căn cứ này không có nam nhân?