Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 116: Làm Sao Làm Được?

Chương 116: Làm Sao Làm Được?




Lúc mới bắt đầu, Phong Thu Nhạn áp chế tốc độ của mình bảo trì cùng cấp độ Phàm thai cùng Chu Văn giao phong.

Theo thời gian trôi đi, cùng với việc đoạt bóng lần lượt thất bại, Phong Thu Nhận không tự chủ tăng tốc độ lên Truyền kỳ cùng Chu Văn giao phong.

Kết quả làm hắn kinh hãi dù có tăng tốc độ lên Truyền kỳ vẫn đoạt không lại Chu Văn, thực sự tốc độ của hắn siêu việt Chu Văn nhưng do sân tập luyện chỉ rộng có hai mươi mét, Chu Văn đứng chính giữa trái phải cách mười mét, khoảng cách ngắn khiến hắn không thể hiện được ưu thế của mình.

Khoảng cách ngắn, ưu thế tốc độ của hắn không có cách nào thể hiện ra.

Nguyên nhân chủ yếu không phải vậy, cho dù cự ly ngắn nhưng ưu thế tốc độ cũng không rõ ràng, ưu thế của Phong Thu Nhạn ở đây thể hiện ở chỗ hắn ở dưới tình huống bình thường cho phép hắn một bước chiếm vị trí có lợi.

Chu Văn như biết trước, mỗi lần bóng chưa có phun ra ngoài, Chu Văn đã di chuyển, thời điểm Phong Thu Nhạn thấy bóng mới di chuyển thì đã chậm rồi, điều này khiến Phong Thu Nhạn hết sức cay cú.

Càng làm Phong Thu Nhạn không thể nào chấp nhận được, thời điểm Chu Văn đoạt bóng hắn một tay đoạt bóng một tay chơi game.

Mới đầu Phong Thu Nhạn còn tưởng Chu Văn có ý làm nhục hắn chứ không phải tập chung chơi game.

Lúc sau Phong Thu Nhạn phát hiện Chu Văn thật sự đang chơi đùa, ánh mắt của hắn không hề rời màn hình điện thoại.

- Tên này…Thật mạnh.

Phong Thu Nhạn trán đầu mồ hôi, nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Văn, hết thảy nhưng khinh thị trước đây tan thành mây khói, Chu Văn trong mắt Phong Thu Nhạn bây giờ như một tượng đài khổng lồ không thể bị công phá.

Chu Văn hoàn toàn không có chú ý Phong Thu Nhạn, hắn đang chìm trong những phát hiện mới.

Đế Thính mang cho thính lực của hắn tăng cường mạnh mẽ, thời điểm chuẩn bị phun bóng hắn có thể nghe rõ ràng, đồng thời biết sớm điểm rơi, riêng điểm này đã áp đảo Phong Thu Nhạn rồi.

Nhưng điều này không phải điều Chu Văn vui mừng nhất, hắn vui nhất là khả năng suy nghĩ của hắn.

Chu Văn là loại người chuyên tâm không hề bị ngoại lực nhũng nhiễu đôi khi người khác nhìn hắn trông có vẻ ngốc ngốc.

Thật sự hắn quá chuyên tâm căn bản không hề nghe người khác nói gì.

Hiện tại Chu Văn phát hiện, thời điểm lúc hắn chuyên tâm bây giờ vẫn có thể đồng thời xử lý những việc khác, loại cảm giác này thật khó nói rõ ràng.

Nói ví von, tư duy Chu Văn là chiếc máy tính, đại não Chu Văn là máy xử lý đơn hạch, mà bây giờ có thể nói là song hạch, xử lý nhiều việc một lúc.

Bây giờ có thể coi Chu Văn có khả năng Phân tâm nhị dụng.

Chu Văn phát hiện thời điểm hắn chơi đùa cùng đánh bóng, Mê Tiên Kinh vận chuyển rất nhanh, so với bình thường gấp đôi.

- Xem ra đây là công hiệu của Mê Tiên kinh

Chu Văn cảm thấy lai lịch của Mê Tiên kinh không tầm thường, chẳng qua bây giờ hắn không nghĩ được ra lý do Tinh Đạo Tiên cường đại như vậy lại đưa Nguyên Khí quyết cho hắn, nếu dùng lý do thuận mắt để giải thích thì tựa hồ có chút không thể nào nói nổi.

Chu Văn không biết lai lịch Mê Tiên kinh, nên không biết sự đáng sợ của nó, nếu như hắn không có thiên phú dị bẩm sớm bị Mê Tiên kinh hại chết.

Hiện tại trong lúc Chu Văn ngủ vẫn có âm thanh quanh quẩn bên tai hắn nếu là người bình thường sẽ điên lên mà chết, Chu Văn lại không bị như vậy.

Chu Văn chiến đấu kết hợp với luyện thính lực đầy thoải maí, sắc mặt Phong Thu Nhạn lúc này hết sức khó coi.

Hắn dùng toàn lực vậy mà không thắng nổi Chu Văn, mặc dù nếu triệu hồi Phối sủng sẽ có cơ hội chiến thắng Chu Văn nhưng hắn là người kiêu ngạo sao có thể chấp nhận như vậy.

Chu Văn cảm thấy luyện tập đã đời, dừng lại nghỉ ngơi, chuẩn bị muốn về, lúc này mới quay xoay đầu nhìn lại Phong Thu Nhạn.

Nhìn bên dưới không khỏi ngẩn ra.

Hắn nhìn Phong Thu Nhạn trông hết sức kì quặc, Phong Thu Nhạn toàn thân mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, mắt nhìn Chu Văn như muốn ăn tươi nuốt sống, tí nữa làm hắn giật hết cả mình.

Phong Thu Nhạn không phải thực sự mệt mỏi mà do áp lực tâm lý quá lớn, bản thân có tố chất thân thể Truyền kỳ không thắng nổi một tên Phàm thai, thậm chí đối phương còn rảnh dang chơi game, hắn còn không cướp nổi trái bóng nào.

May Phong Thu Nhạn là người có tâm chí kiên định, nếu là người khác sớm mất niềm tin rồi.

Phong Thu Nhạn càng muốn thắng thì áp lực càng lớn, tâm lý mệt mỏi vượt xa thân thể mệt mỏi.

- Ngươi làm như thế nào?

Thời điểm Chu Văn tưởng Phong Thu Nhạn sắp lao kên cắn hắn, Phong Thu Nhạn nhìn chằm chằm Chu Văn mở miệng hỏi.

- Cái gì làm được?

Chu Văn hơi ngẩn ra.

- Vì sao ngươi không cần nhìn bóng mà có thể biết điểm rơi của nó?

Phong Thu Nhạn đem nghi ngờ trong lòng ra hỏi.

Hắn thấy tất cả đều hơn Chu Văn nhưng hết thảy thua ở điểm này.

- Bởi vì cái này.

Chu Văn chỉ chỉ vào lỗ tai mình, sau đó cầm sao khoác thả trên ghế quay người rời đi.

Chu Văn chỉ vòng tai Đế Thính trên tai mình nhưng Phong Thu Nhạn hiểu lầm, lẩm bẩm nói:

- Thì ra là vậy, hắn không phải chơi đùa, dùng trò chơi hút đi tầm mắt để luyện thính lực, bên ngoài đồn thổi hắn là thằng nghiện game, nhưng sự thật không phải thế. Haiz chơi game cũng là một loại tu hành.

Thực sự Phong Thu Nhạn rõ ràng hiểu lầm Chu Văn, hắn chơi game là chính, rèn thính lực chỉ là phụ thôi.

- Chu Văn, chờ một chút.

Thấy Chu Văn ra khỏi sân tập, Phong Thu Nhạn như trong mộng tỉnh dậy đuổi theo Chu Văn.

- Đồng học, có chuyện gì không?

Thấy Phong Thu Nhạn đuổi theo, Chu Văn dừng bước, quay đầu lại nhìn Phong Thu Nhạn hỏi.

Phong Thu Nhạn nhìn chằm chằm Chu Văn nói ra từng chữ một:

- Ta muốn thuê ngươi làm huấn luyện viên riêng cho ta, lập kế hoạch huấn luyện cho ta.

- Ngươi thuê ta làm huấn luyện viên riêng cho ngươi.

Chu Văn chỉ vào mặt mình rồi hỏi.

Hắn không cho mình có thiên phú trên lĩnh vực sư phạm, cuộc đời hắn từ trước tới nay chỉ có chơi game mà thôi.

- Đừng cự tuyệt, có điều kiện gì cứ nói, với ta tiền không là vấn đề.

Phong Thu Nhạn thành khẩn nói.

Chu Văn chuẩn bị từ chối nhưng nghe được “Tiền không là vấn đề”, lời định nói ra liền nuốt lại.

- Ngươi thật sự muốn ta làm huấn luyện viên của ngươi, lập kế hoạch huấn luyện cho ngươi sao? Ta chỉ là học sinh Phàm thai mà thôi.

Chu Văn nhìn Phong Thu Nhạn xác nhận lần nữa.

- Đẳng cấp không phải là vấn đề, ta chỉ muốn biết phương pháp tu luyện của ngươi, nếu thấy phiền phức thì ngươi để ta cùng ngươi luyện tập chung, ngươi làm cái gì ta làm cái đó.

Phong Thu Nhạn hiển nhiên hiểu lầm Chu Văn, tưởng là Chu Văn hết sức am hiểu phương pháp huấn luyện, cho nên muốn xin Chu Văn làm huấn luyện viên riêng.

Hắn muốn biết trình độ của Chu Văn, làm thế nào có thể huấn luyện ra như vậy, nếu hắn có thể áp dụng đối với tu hành tịnh tiến, thậm chí khiến hắn đột phá bình cành.

- Nhưng mà rất đắt đấy.

Chu Văn không nghĩ nhiều như vậy, “mỡ trước miệng mèo” không xơi hơi phí.

- Ta trả học phí cho ngươi theo giá đắt nhất thị trường bây giờ, OK, tùy ngươi ta có thể trả phí thanh toán theo tháng hoặc theo giờ, nếu có yêu cầu khác thì hiện tai có thể nói.

Phong Thu Nhạn nói.

- Vẫn tính theo giờ mà trả tiền đi, hết giờ học thanh toán một lần.

Chu Văn suy nghĩ một chút, mình chẳng có gì để dạy trước mắt dạy trước một tiết học, nếu thật sự không được không thể lừa người ta tiền.

- Được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch