Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 131: Trảm Thần Diệt Tiên

Chương 131: Trảm Thần Diệt Tiên




Hoa văn trên đèn sáng lên, từng vòng từng vòng lưu chuyển như đèn kéo quân. Lửa đèn cũng cháy lên, nhẹ nhàng lay động trên phần vòi, quỷ mị không nói nên lời, tựa như yêu nữ vặn vẹo nhảy múa trong ngọn lửa.

Ánh mắt Chu Văn liền bị đăng diễm hấp dẫn, tựa như đăng diễm chính là đệ nhất mỹ nữ trên đời, khiến người ta không tự chủ mà hãm sâu trong đó, không thể rời ánh mắt khỏi đăng diễm.

Tâm chí Chu Văn cực cứng cỏi, cảm thấy không thích hợp lập tức mạnh mẽ dời tầm mắt.

Chỉ có điều, khi ánh mắt hắn rời khỏi đăng diễm, lập tức lại bị hoa văn lập lòe hấp dẫn, lúc này Chu Văn mới phát hiện, đám hoa văn này không phải hoa văn đơn thuần, mà là một loại văn tự cổ xưa, lực lượng yêu dị ẩn trong đám hoa văn, còn càng cường đại hơn đăng diễm vô số lần, khiến Chu Văn không kìm được mà bị hấp dẫn.

- Tại sao lại như vậy!

Ngón tay trái Chu Văn tự động, nhảy lên như gảy đàn dương cầm, thế nhưng, ý thức hắn không hề khống chế ngón tay làm bất cứ việc gì.

Chu Văn muốn dùng tay còn lại đi khống chế tay trái, thế nhưng ngón tay trên tay còn lại cũng liền động theo.

Nhanh chóng, không chỉ có ngón tay, mà toàn thân Chu Văn như mất khống chế, cùng nhau lắc lư, hơn nữa còn không phải là lắc lư không quy luật, mà rõ là thân thể hắn đang khiêu vũ.

Chu Văn chưa từng học qua vũ đạo, cũng không có bất cứ hứng thú gì với vũ đạo, ngay cả tiết mục văn nghệ của trường hắn cũng không xem, thế nhưng lúc này, thân thể hắn như một vũ giả chuyên nghiệp, thân thể vũ động theo một tiết tấu nào đó, làm ra các động tác mà trước kia có nghĩ hắn cũng không nghĩ tới.

Hơn nữa, động tác vũ đạo này, nhìn thế nào cũng thấy giống là vũ đạo của nữ tử, thập phần quyến rũ vũ mị, nhẹ nhàng mà phiêu dật.

Thế nhưng lại do một nam nhân nhảy, điệu nhảy này lại thập phần buồn cười, nếu Lý Huyền ở đây nhìn thấy Chu Văn nhảy múa, đoán chừng phải cười rạp mấy ngày không dậy nổi. Chu Văn nỗ lực muốn khống chế bản thân, thế nhưng làm thế nào cũng vô dụng, hắn liên tục dùng tới vài loại Nguyên Khí quyết, lại đều không có tác dụng, thân thể vặn vẹo ngày càng lợi hại, trong đó còn không ít động tác ném mị nhãn đầy vũ mị.

Rất nhanh, Chu Văn liền phát hiện, động tác của hắn lại giống đăng diễm như đúc, tựa như hắn chính là con rối bị đăng diễm khống chế.

- Đáng chết… thứ này rốt cục là cái quỷ gì vậy,,,

Chu Văn cảm thấy bản thân sắp nổi điên.

Vũ đạo của hắn càng lúc càng nhanh, Mê Tiên Kinh lập tức vận chuyển chậm lại, Mê Tiên Kinh chậm lại, thân thể hắn cũng dần chậm lại.

Khi Mê Tiên Kinh hoàn toàn dừng lại, thân thể hắn cũng đình chỉ vặn vẹo.

Chỉ là một giây tiếp theo, Nguyên khí trong cơ thể hắn lại điên cuồng lưu chuyển, không phải là lộ tuyến của Mê Tiên Kinh, là là một loại Nguyên Khí quyết mà hắn chưa từng luyện qua.

- Hoa văn trên đèn dầu là một loại Nguyên Khí quyết?

Chu Văn thầm kinh ngạc, sau đó lại có chút vui sướng.

Loại Nguyên Khí quyết này rất cổ quái, khác với các Nguyên Khí quyết mà hắn từng tiếp xúc, nó có vô số biến hóa quỷ dị, khi thì nhẹ nhàn mạn diệu, khi thì tất bật như vũ bão, khiến Vân Dương có mọt xúc động muốn phá không.

Thời gian trôi qua, khi Chu Văn khôi phục khống chế với thân thể, cũng là lúc hắn luyện thành Nguyên Khí quyết.

Đèn dầu vốn còn huyền phù trên không trung, lập tức mất hết quang hoa, rớt xuống đất, khôi phục bộ dạng cũ nát vốn có.

Chu Văn đang muốn nhặt đèn đầu, lại đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không thích hợp, Nguyên Khí quyết vừa luyện thành lập tức dừng lại, Mê Tiên Kinh lần nữa vận chuyển.

Chỉ là lần vận chuyển này, lại khác với những lần trước, toàn bộ Nguyên khí tuần hoàn như máu trong cơ thể.

Oanh!

Chu Văn chỉ cảm thấy, đại não vù vù oanh động, một thanh âm không ngừng quanh quẩn.

- Thần nếu nghịch ta, ta lập trảm thần… tiên nếu nghịch ta, ta tức diệt tiên… không cùng thần ngữ… không cùng tiên đồng… ta chính là ta…

Thanh âm kia đầy càn rỡ, tựa như lại có ma lực khiến người rùng mình sợ hãi, rồi lại khiến người nhiệt huyết sôi trào, tựa như có gì đó kích động trong lòng, hận không thể chọc thủng trời.

Thanh âm này hoàn toàn không xa lạ, chính là thanh âm tới với hắn hàng đêm, không ngừng thủ thỉ bên tai hắn, chỉ là trước đó, hắn căn bản không nghe được âm thanh kia nói gì.

Hôm nay, rốt cục hắn nghe rõ, đó là một thanh âm nữ nhân, nhưng lại có khí thế rung động lòng người, tựa như chư thiên vạn giới đều phải thần phục dưới chân nàng.

Chu Văn chỉ nghe thanh âm, nhưng trong đầu không tự chủ mà hiện lên một hình ảnh, vô số Chư Thiên Thần Phật phủ phục trên mặt đất, đang triều bái một nữ nhân, tựa như đang hành hương.

Đáng tiếc, đây chỉ là phán đoán của Chu Văn, hắn không hề nhìn thấy khuôn mặt của người kia, chỉ cảm thấy khí chất của nàng không gì sáng kịp. tựa như coa cao tại thượng, nhưng lại không phải thánh khiết như tiên phật, lại càng giống như sát phạt chi khí. Thanh âm càng ngày càng yếu, tựa như sắp tán loạn, tới cuối cùng, cơ hồ đã sắp không thể nghe thấy.

Chu Văn mơ hồ nghe được một câu cuối cùng không ngừng lặp lại:

“Trọng lâm… ngày… tiên vẫn… khi…”

Thanh âm phía sau quá nhỏ, căn bản không thể nghe thành câu hoàn chỉnh.

Oanh!

Mê Tiên Kinh như nổ tung trong cơ thể, tế bào toàn thân như cùng nở rộ, khiến Chu Văn còn hoài nghi có phải bản thân đã tự bạo hay không.

Sa đọa… không ngừng sa đọa…

Chu Văn cảm thấy ý thức của bản thân không ngừng chìm xuống, không ngừng trầm luân, cuối cùng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối. Từ khi luyện Mê Tiên Kinh, hắn đã lâu không được ngủ ngon như vậy.

Mỗi lần hắn ngủ, vô luận ở đâu, đều sẽ có một thanh âm không ngừng thì thầm bên tai hắn, tựa như phật đà niệm kinh, lại tựa như ma âm quấy phá.

Hơn nữa, còn có cảm giác bóng đè khiến người hít thở không thông, nếu đổi lại là người khác, sợ là đã sớm phát điên.

Mỗi ngày hắn đều liều mạng chơi game, cố nhiên là muốn tăng thực lực, nhưng thực ra trong đó còn có một phần muốn trốn tránh giấc ngủ. Mãi cho đến hôm nay, cái cảm giác ác quỷ quấn thân mới hoàn toàn tiêu tán. Chu Văn ngủ một giấc thật ngon thật ngọt, khi tỉnh dậy, duỗi cái rơ lười, thoải mái rên rỉ thành tiếng. Tế bào toàn thân như phát ra tiếng hoan hô thoải mái, Chu Văn khẽ chống tay lên giường, muốn ngồi dậy, nhưng vừa chống tay xuống, thân thể hắn liền trực tiếp bắn lên, đầu đụng trần nhà, nửa đầu cắm sâu vào trong bê tông cốt thép, cứ vậy lủng lẳng trên trần nhà.

----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch