Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 144: Mười Phút

Chương 144: Mười Phút




- Nếu ngươi nghi ngờ tiêu chuẩn học viên Tịch Dương học viện chúng ta, như vậy ta và ngươi chiến một trận là được.

Trước Húc Nhật Đông Thăng bi, một thanh âm thanh lãnh truyền tới, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy An Tĩnh không biểu tình đi tới trước mặt Ước Hàn.

Ước Hàn hơi hơi mỉm cười:

- An tiểu thư, ta nghĩ là ngươi hiểu nhầm ta rồi. Ta không hề nghi ngờ năng lực dạy học cùng thực lực của học viên Tịch Dương học viện. Những học viên có thực lực chân chính như Vi hội trưởng, Huệ Hải Phong, Phong Thu Nhạn, Vương Lộc cùng An tiểu thư đây, ta đều vô cùng tôn kính. Ngay cả Chu Văn này, ta vốn cũng rất tôn kính, cho nên muốn kiến thức một chút cái gọi là thiên tài trăm năm khó gặp, có điều thái độ hiện tại của các ngươi, lại khiến ta có chút hoài nghi. Việc này vốn cũng không có quan hệ gì với ta, thế nhưng ta đã thành Giao lưu sinh tới Tịch Dương học viện, như vậy trong thời gian này, ta cũng là một phần tử của Tịch Dương học viện, ta không muốn danh dự của học viện bị làm bẩn.

- Ngươi không dám chiến với ta một trận?

An Tĩnh nhìn Ước Hàn nói.

Ước Hàn vẫn chỉ mỉm cười:

- An tiểu thư, ngươi bảo vệ Chu Văn kia hay là bảo vệ Tịch Dương học viện? Chẳng lẽ Chu Văn kia thực sự không có thực lực, dùng thủ đoạn, để giành lấy vị trí vốn nên thuộc về người khác?

Ước Hàn nói như vậy, khiến đám học viên Tịch Dương học viện vây xem đều không nhịn được mà thấp giọng nghị luận, hiển nhiên bọn hắn cũng có hoài nghi.

Ngay khi Chu Văn đạt được danh ngạch, cũng đã có người hoài nghi, thế nhưng không có chứng cứ, nên cũng không có người nói ra. Hiện tại Ước Hàn vạch trần, hoài nghi trước đó lại càng thêm phóng đại.

- Tuyệt đối không có việc này, Tịch Dương học viện chúng ta tuyệt không cho phép học viên gian lận, một khi phát hiện, lập tức khai trừ học tịch.

Nhân viên học viện lập tức giải thích, thế nhưng dù hắn có dùng nghiêm từ nghĩa chính thế nào, cũng không thể xóa được hoài nghi trong lòng đám học viên.

- Trừ phi Chu Văn xuất hiện chiến với ta một trận, chứng minh cho mọi người thấy, hắn không hề kém chín học viên trước, nếu không khó làm người tin phục.

Ước Hàn mỉm cười nói.

- Ngươi muốn chứng minh thế nào, đánh bại ngươi sao?

An Tĩnh đang muốn lên tiếng, đột nhiên một thanh âm truyền tới.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Chu Văn đi tới, đứng trước Húc Nhật Đông Thăng bi.

- Để ngươi đánh bại ta, hẳn là làm khó cho ngươi. Chân quyền binh khí, lực lượng thể phách… cho dù cộng thêm cả Phối sủng, tùy tiện cho ngươi chọn một loại, chỉ cần ngươi có thể kiên trì mười phút mà không thua, như vậy liền tính là ngươi thắng.

Ước Hàn áp bách Chu Văn, không để hắn có đường lui.

- Tên hỗn đản Ước Hàn kia đủ âm hiểm.

Lý Huyền ở dưới, thấp giọng mắng một câu.

Hiện tại hắn có thể hiểu rõ, Ước Hàn tới học viện không lập tức khiêu chiến Chu Văn, dụng tâm cực hiểm ác.

Nếu ngay từ đầu, Ước Hàn cùng Chu Văn chiến một trận, dù Chu Văn không phải đối thủ của hắn, nhưng nhận thua là được.

Còn đến mức hiện tại, nếu Chu Văn không kiên trì nổi mười phút, như vậy không chỉ Chu Văn mất mặt, mà danh dự Tịch Dương học viện cũng sẽ bị hao tổn.

Cho nên hiện tại, vô luận thế nào Chu Văn cũng phải kiên trì được mười phút, trong mười phút này, Ước Hàn muốn làm gì thì làm.

Đương nhiên, Ước Hàn sẽ không dám giết Chu Văn, thế nhưng có thể cho Chu Văn một giáo huấn cả đời khó quên.

- Chu Văn, ngươi không cần chứng minh cho hắn làm gì.

An Tĩnh đương nhiên hiểu dụng ý của Ước Hàn, liền mở miệng nói với Chu Văn.

- Nếu ngươi không tự tin như vậy, vậy thì thế đi, ta không ra tay, chỉ cần ngươi có thể kiên trì mười phút không bại trước một Phối sủng của ta, như vậy tính ngươi thắng. Mười thứ hạng đầu của Tịch Dương học viện, hẳn không thể không làm được chút việc ấy đi?

Ước Hàn trào phúng nhìn Chu Văn.

- Mười phút sao?

Chu Văn nhìn Ước Hàn hỏi.

- Không sai, chính là mười phút.

Ước Hàn thấy Chu Văn có ý đáp ứng, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, lộ ra ý cười khinh miệt.

- Mười phút quá dài.

Chu Văn lắc đầu nói.

- Ồ, vậy ngươi cảm thấy bản thân có thể kiên trì được bao lâu?

Ước Hàn hứng thú nhìn Chu Văn, trước mắt bao người, Chu Văn lại lộ vẻ yếu thế như thế, thực sự có chút khiến hắn ngoài ý liệu.

- Một phút!

Chu Văn nghiêm túc suy tư, sau đó cho ra một con số.

Chu Văn vừa nói, đám học viên Tịch Dương học viện cùng cúi đầu, mẹ nó mất mặt. Tốt xấu gì thì cũng đứng trong top mười của Tịch Dương học viện, thế mà tự nhận chỉ có thể kiên trì trước Phối sủng của Ước Hàn một phút, đối với Tịch Dương học viện mà nói, điều này quả thực chính là sỉ nhục.

- Một phút đúng là hơi ít, có điều ngươi đã mở miệng, vậy cứ thế mà làm đi.

Ước Hàn cười như không cười nói.

Hắn thầm nghĩ: “Coi như chỉ có một phút, ta vẫn có thể đánh phế ngươi, dám làm như vậy với tỷ tỷ ta, món nợ này, khẳng định ta sẽ tính lại rõ ràng.”

Học viện có sân đấu chuyên dụng, dưới sự dẫn dắt của nhân viên học viện, hai người nhanh chóng lên đài.

Chuyện này đã sớm truyền khắp Tịch Dương học viện, rất nhiều học viên cùng tới vây xem, chỉ là giáo viên lại rất ít, trừ bỏ Vương Phi cùng một số nhân viên duy trì trật tự, cơ bản không thấy lãnh đạo học viện tới.

Cao tầng học viện cũng đoán được top mười của Chu Văn là như thế nào, chỉ bởi quan hệ với An gia, cho nên mới không tính toán với Chu Văn. Trong mắt bọn họ, Chu Văn chiến với Ước Hàn, nhất định phải thua, cho nên không ai muốn tới để mất mặt.

- Chu Văn sẽ không sao chứ?

Phương Nhược Tích có chút lo lắng hỏi.

- Một phút đồng hồ thôi, lão Chu khẳng định không sao, có điều…

Lý Huyền nói.

- Có điều cái gì?

Phương Nhược Tích truy vấn.

- Có điều ta cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy, tính lão Chu vốn ôn hòa, cái gì cũng không tranh. Thế nhưng xương cốt lại đầy ngạo khí, hắn không nên…

Kế tiếp, Lý Huyền không nói thêm gì nữa.

Chỉ thấy Phong Thu Nhạn an vị ở bên, vì thế lại hỏi:

- Tiểu Phong, ngươi đã từng giao thủ với Ước Hàn, ngươi thấy hắn thế nào?

- Ước Hàn rất mạnh, một phút đúng là rất khó.

Phong Thu Nhạn nói.

Lý Huyền cùng Phương Nhược Tích, Điền Hướng Đông đều chấn động, Điền Hướng Đông càng không thể tin nổi:

- Tên Ước Hàn kia thực sự mạnh vậy sao, Chu Văn không thể kiên trì được một phút sao?

Phong Thu Nhạn nhàn nhạt nói:

- Muốn đánh bại Ước Hàn trong một phút, xác thực rất khó. Có điều giáo luyện đã làm vậy, hẳn là có lý của hắn.

Điền Hướng Đông cùng Lý Huyền há hốc miệng, tựa như kẹt cả quả trứng gà trong đó, mắt trừng lớn không khép lại được, nhìn Phong Thu Nhạn như thấy người ngoài hành tinh.

- Ta không nghe lầm chứ, ngươi nói Chu Văn muốn đánh bại Ước Hàn trong một phút? Một phút mà Chu Văn nói chính là có ý này sao?

Điền Hướng Đông cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn.

Lý Huyền lại vỗ đùi:

- Ta nói rồi a, lấy tính cách của lão Chu, sao có thể lên chịu mất mặt, không sai, nhất định là như thế.

Khi mấy người nói chuyện, Ước Hàn đã triệu hoán Phối sủng của bản thân. Đám học viên nhìn thấy Phối sủng, không ít người trực tiếp hô lớn tên của nó.

---------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch