Thật ra, đường Tây Kinh Nam cách Bến Thượng Hải không quá xa, cùng lắm cũng chỉ một, hai cây số thôi.
Thế mà ba người lái xe, rõ ràng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ mới đến được nơi.
Đấy chính là thực trạng giao thông ở Ma Đô đấy...
"Cảm giác nếu đi bộ, chắc đã đến sớm hơn rồi." Lâm Nhàn bất lực nói.
Tần Lam vốn là dân địa phương, hiển nhiên đã chẳng còn thấy kinh ngạc, nàng cười nói: "Cái này tính là gì, ở Ma Đô thuộc loại chuyện thường ngày ở huyện rồi. Xem ra ngươi chưa từng trải nghiệm cảnh bị kẹt cứng trên cao tốc hơn năm tiếng đồng hồ nhỉ?"
Sau khi đậu xe xong, ba người dạo bước trên phố Bến Thượng Hải.
Nhìn dòng người đông nghịt vai chen vai, Lâm Nhàn hỏi: "Lam tỷ, chúng ta định đi quán bar nào đây?"
Tần Lam trầm ngâm một lát rồi mở miệng: "Đi quán bar ngoài trời của khách sạn Indigo đi. Vị trí ở đó khá ổn, tầm nhìn có thể ngắm trọn cảnh đêm Bến Thượng Hải."
"Lam tỷ hay lui tới đây à?" Lâm Nhàn thấy nàng nắm rõ như lòng bàn tay nên tò mò hỏi.
"Thời đại học chính quy thường xuyên cùng mấy đứa bạn cùng phòng đến đây chơi, nhưng từ khi thi nghiên cứu sinh xong thì chẳng bao giờ ghé lại nữa." Tần Lam thở dài, có chút hoài niệm khoảng thời gian đại học nhàn nhã trước kia.
"Tần Lam?"
Đúng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên pha lẫn vui mừng vang lên sau lưng ba người.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mỹ nữ dáng người cao gầy đang vẫy tay về phía họ.
Vị mỹ nữ kia cao hơn Nhan Tiểu Mạn, tầm một mét bảy mươi. Nàng mặc áo phông trắng kết hợp với quần bò ôm dáng, đi giày thể thao trắng, nhìn rất trẻ trung và năng động.
Điều khiến người ta chú ý nhất là ngũ quan thanh tú của nàng, nhan sắc phải đạt tối thiểu 92 điểm.
Cùng với mái tóc dài hơi xoăn, cả người nàng toát lên một vẻ quyến rũ.
"An Nhiễm? Lâu quá không gặp!"
Tần Lam tươi cười tiến lên, ôm nhẹ đối phương một cái.
Mỹ nữ tên An Nhiễm hỏi: "À đúng rồi, sao tự nhiên ngươi lại có thời gian ra ngoài chơi vậy?"
"Buổi tối vốn định ở nhà nghiên cứu đề tài, nhưng biểu muội ta với bạn học của nó hôm nay tới Ma Đô chơi, muốn đi trải nghiệm quán bar ngoài trời ở Bến Thượng Hải."
Tần Lam giải thích xong liền giới thiệu: "Giới thiệu một chút nhé, đây là biểu muội ta Nhan Tiểu Mạn, còn đây là bạn học của nó, Lâm Nhàn."
"Chào mấy đứa nhé, chị tên An Nhiễm, là bà xã của Tần Lam đấy. Cứ gọi chị là Nhiễm tỷ là được rồi." An Nhiễm tính cách rất phóng khoáng, chủ động giới thiệu.
"Ngươi muốn chết hả! Cái gì mà bà xã, đừng có nói bậy bạ trước mặt biểu muội ta chứ!" Tần Lam cười mắng.
Nhìn là biết, quan hệ hai người cực kỳ tốt, hẳn là loại khuê mật chẳng có gì phải giấu nhau.
Hai người vốn là bạn học đại học, lại còn là khuê mật cùng phòng. Sau khi tốt nghiệp đại học chính quy, dù cả hai đều thi đậu nghiên cứu sinh nhưng lại không học cùng một trường.
Cười đùa vài câu, Tần Lam hỏi: "Còn ngươi thì sao? Nghe nói đám nghiên cứu sinh dưới trướng sếp ngươi tóc sắp rụng sạch cả rồi, mà ngươi vẫn còn tâm trạng đi dạo Bến Thượng Hải ư?"
"Đừng nhắc nữa!"
An Nhiễm mặt mày nhăn nhó, thở dài nói: "Giờ ta hối hận thật sự rồi, hồi trước cứ tưởng ngành kinh tế ứng dụng dễ học, sau này cũng dễ xin việc. Ai dè đâu, mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy, giờ ngày nào cũng có cả đống đề tài làm không xuể. Mấy bữa nay cứ vùi đầu trong ký túc xá tra tài liệu, đầu sắp nổ tung rồi đây. Nếu không ra ngoài dạo một vòng để điều chỉnh tâm trạng, ta cảm giác chu kỳ kinh nguyệt còn loạn hết cả lên nữa!"
"Tội nghiệp ghê!"
Tần Lam xoa xoa tóc nàng, đau lòng nói.
An Nhiễm gõ nhẹ vào tay cô bạn, nhướn mày nói: "Nghịch ngợm ghê, lại còn chơi trò đổi vai với ba ba nữa chứ, đúng không?"
"Phụt!"
Nhan Tiểu Mạn đứng cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lâm Nhàn cũng thấy rất thú vị, xem ra trình độ đùa giỡn của mấy cô nàng này chẳng hề kém cạnh bọn con trai chút nào.
Tần Lam đề nghị: "Bọn mình định đi quán bar ngoài trời của khách sạn Indigo đấy, có muốn đi cùng uống một ly không?"
"Đương nhiên phải đi rồi, hiếm khi chị em mình gặp nhau, nhất định phải làm một ly!" An Nhiễm khoác tay Tần Lam cười nói.
Dứt lời, một nhóm bốn người đi về phía khách sạn Indigo.
Tần Lam và An Nhiễm dường như lâu lắm rồi không gặp, giờ phút này cả hai sóng vai đi cạnh nhau, cười cười nói nói, cứ như có cả tỉ chuyện để tâm sự không hết.
Nhan Tiểu Mạn tụt lại phía sau một bước, nhìn bóng lưng An Nhiễm rồi nói đầy ẩn ý: "Lâm Nhàn, An Nhiễm tỷ xinh thật đó nhỉ, cậu nói xem?"
"Cũng được. Nếu chỉ xét riêng về nhan sắc thì cậu và chị ấy bất phân thắng bại."
Câu nói này của Lâm Nhàn khiến Nhan Tiểu Mạn trong lòng vui vẻ, vậy mà những lời tiếp theo lại làm nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng mà dáng người chị ấy tốt hơn cậu đó, mà "gấu" cũng to hơn cậu nữa."
A, cái chiêu trò này của cô nhóc, Lâm Nhàn hiểu rõ mồn một.
Nhan Tiểu Mạn tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt đi không thèm để ý đến hắn nữa.
Thấy vậy, Lâm Nhàn mỉm cười, hai tay đút túi quần, đầy hứng thú đánh giá cảnh đêm hai bên đường phố.
Một lát sau, thấy Lâm Nhàn vẫn không có ý định mở lời, Nhan Tiểu Mạn bực bội thầm nhủ: "Đồ khốn! Thằng chết thẳng đơ! Cứ thích bắt nạt mình, khen một câu thì chết chắc à!"
Vài phút sau, Nhan Tiểu Mạn chủ động phá vỡ im lặng, nhỏ giọng lầm bầm: "Hừ, "gấu" lớn thì hay ho gì chứ."
Lâm Nhàn phì cười: "Tại vì "gấu" lớn thì thường... ngây thơ, dễ bị lừa lắm!"
"Biểu tỷ nói quả nhiên không sai, đàn ông đúng là lũ lừa đảo!" Nhan Tiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái.
Lâm Nhàn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Nhan Tiểu Mạn bị hắn nhìn đến hơi run người, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Nhan Tiểu Mạn, ngươi có phải là thích ta không?" Lâm Nhàn bỗng nhiên hỏi một cách chân thành.
Câu hỏi bất ngờ này khiến Nhan Tiểu Mạn như ngừng thở.
Cảm nhận trái tim mình đang đập loạn xạ, Nhan Tiểu Mạn nuốt nước bọt một cái, lắp bắp nói: "Sao... sao có thể chứ, ta mới không thích cái tên chết thẳng đơ nhà ngươi!"
"Phù!"
Lâm Nhàn nhẹ nhàng thở ra, giả bộ như vừa thoát chết, nói: "Vậy thì ta yên tâm rồi!"
Khoan đã!
Cái gì mà "vậy thì ta yên tâm rồi" chứ?
Nhan Tiểu Mạn lập tức ngây người, khuôn mặt đơ ra.
Nói thật, ba năm cấp ba, đây là lần đầu tiên Lâm Nhàn thấy Nhan Tiểu Mạn có vẻ mặt này. Trong phút chốc, hắn không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lúc này, nàng rốt cuộc cũng phản ứng lại.
"Lâm Nhàn! Ta liều mạng với ngươi!"
Nhan Tiểu Mạn hét lên một tiếng, rồi lao vào lòng Lâm Nhàn, cắn mạnh một cái vào vai hắn.