Cố Lâu Thanh dù không nghe được thanh âm của mình nhưng hắn biết vị cao thủ kia có thể nghe được, cho nên vì bảo mệnh, hắn lập tức khai báo gia môn, hy vọng có thể khiến đối phương kiêng kị mấy phần.
Yên tĩnh…
Không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại nhưng Cố Lâu Thanh không dám loạn động chút nào, cứ như vậy ngây ngốc đứng tại chỗ.
Khói đen dần tan đi, Cố Lâu Thanh mới khôi phục lại một chút, bên tai nghe được âm thanh vang lên.
"Cố lão đại, ngài không sao chứ! ?"
Cố Lâu Thanh cảm thấy như vừa sống sót sau tai nạn, tâm tính dần bình phục, đáp:
"Không sao, các ngươi thế nào?"
Lúc này Giương Kê Tiến nhìn quanh một vòng, phát hiện mặc dù mặt mũi đám tiểu đệ tràn đầy hoảng sợ nhưng đều không sao, lúc này mới thả lỏng mà nói:
"Các huynh đệ đều vô sự."
"Lão đại! Tiểu nương tử kia không thấy đâu nữa!"
Lúc này, râu dài bị Phương Thu Dao đâm bị thương quát lớn.
Cố Lâu Thanh nghe xong thì vội nói:
"Câm miệng, đến bây giờ ngươi còn không hiểu sao? Các ngươi đụng phải người các ngươi không nên đụng rồi."
Râu dài nghe xong thì vội che miệng mình lại, hốt hoảng nhìn quanh.
Qua một hồi lâu, không thấy có bất cứ chuyện gì phát sinh, Cố Lâu Thanh mới thở phào nhẹ nhõm:
"Xem ra cao nhân kia hẳn vẫn nể mặt Hoàng bang ta mấy phần, buông tha cho chúng ta."
Lúc này đám người mới như bừng tỉnh đại ngộ, chân thành cảm tạ Cố Lâu Thanh:
"May mà hôm nay có Cố lão đại ở đây, nếu không chỉ sợ chúng ta không toàn mạng.”
Ngay cả Cố Lâu Thanh cũng xưng một tiếng cao nhân thì đám ác đồ này làm gì có chỗ mà xớ rớ.
Cố Lâu Thanh khoát khoát tay với đám người, thở dài một hơi:
"Về sau lúc bắt người nên dựng cao bảng hiệu, đừng có gặp ai cũng gạt, bằng không sẽ có một ngày các ngươi gặp xui xẻo thôi.”
"Cố lão đại dạy phải, chúng ta nhất định thụ giáo, nhất định thụ giáo."
Lão bà tử lừa gạt Phương Thu Dao lúc này bị hù tới đứng không vững. Hôm nay đối phương nể mặt Cố lão đại và Hoàng bang mới không giết họ, nhưng ngày mai thì sao. . . Phải biết nàng là người chủ trì lần lừa gạt này, nếu cao nhân kia tìm tới cửa, người ở chỗ này làm gì có ai bảo vệ được nàng?
"Đây không phải muốn mạng lão bà tử ta à!"
Cố Lâu Thanh không quản lão thái bà bị hù tới sắp tè ra quần mà nhìn Giương Kê Tiến:
"Hai ngày nay các ngươi đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà, ta về lại bang điều tra một chút, xem là cao thủ nào đến Lạc Hà trấn."
Cố Lâu Thanh tính tình cẩn thận, dù hôm nay cao thủ buông tha cho họ, nhưng cừu oán đã kết, ai có thể cam đoan sau này người kia sẽ không đến tìm phiền toái nữa, cho nên hắn nhất định phải chuẩn bị tốt, thậm chí tìm cơ hội tiên hạ thủ vi cường!
"Đúng đúng đúng, đều nghe ngài, chúng ta tuyệt không dám chạy loạn, lần này đều dựa vào Cố lão đại."
Giương Kê Tiến hoang mang lo sợ liên tục gật đầu.
"Được rồi, trở về đi."
Cố Lâu Thanh vung tay lên rồi quay người rời khỏi đại viện.
. . .
Mặt khác, Phương Thu Dao được cứu vẫn chưa hoàn hồn.
Ta được cứu rồi? Là ai. . . Giang sư huynh! ?
Suy nghĩ thật nhiều, Phương Thu Dao co lại trong ngực Giang Bắc Nhiên giương mắt nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt Giang Bắc Nhiên dưới lớp vải bạt thì nhất thời sững sờ.
"Sư huynh, ta. . ."
"Xuỵt, đừng nói chuyện, ngươi trúng mê hương, độc tính đã trải rộng toàn thân, trước ngủ một giấc đi, chờ đến nơi an toàn ta trị liệu cho ngươi."
Nghe được giọng nói ôn hòa của Giang Bắc Nhiên, Phương Thu Dao vẫn luôn khẩn trương trong nháy mắt cảm thấy thật an toàn, thầm nghĩ trong lòng.
Ai, nếu sớm nghe lời sư huynh thì làm gì lưu lạc tới mức này.
"Sư huynh. . . Thật xin lỗi."
Nói xong câu đó, Phương Thu Dao kiệt lực ngủ thật say.
. . .
"Không cần. . . Không cần. . . Không được!"
Trong phòng chữ Nhân số 3, Phương Thu Dao mặt mũi tràn đầy mồ hôi bỗng ngồi bật dậy từ trên giường, nàng ngơ ngác nhìn bốn phía.
"Không sao, không sao, tỷ tỷ ở đây, đừng sợ đừng sợ."
Một Tử Câm vội tới bên cạnh ôm Phương Thu Dao.
"Tử Câm tỷ!"
Phương Thu Dao ôm chặt Liễu Tử Câm, khóc rống lên.
Cho đến giờ phút này, nàng mới xác định tối hôm qua bản thân không nằm mơ, nàng thật sự được sư huynh cứu về.
"Không sao, không sao."
Liễu Tử Câm vuốt ve lưng Phương Thu Dao, nhẹ giọng an ủi.
Phát tiết xong, Phương Thu Dao nhận lấy khăn gấm Liễu Tử Câm đưa tới, lau khô nước mắt.
"Ngươi chờ chút, ta đi kêu Giang sư huynh tới."
Thấy Phương Thu Dao đã tỉnh lại, Liễu Tử Câm đi tới phòng sát vách, gõ cửa.
Tiếng kẹt kẹt vang lên, Giang Bắc Nhiên mở cửa hỏi:
"Nàng tỉnh rồi?"
"Ân, vừa tỉnh."
Liễu Tử Câm gật đầu.
"Tốt, đi xem nàng một chút."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đóng cửa lại, đi theo Liễu Tử Câm tới gian phòng của các nàng.
Thấy Giang Bắc Nhiên tới, Phương Thu Dao đang nằm trên giường vội muốn đứng lên, nhưng lại cảm thấy toàn thân vẫn vô lực như cũ.
"Nằm đi, đừng lộn xộn."
Phương Thu Dao nghe xong thì gật đầu, lần nữa nằm xuống.
"Đưa tay cho ta."
Giang Bắc Nhiên ngồi dậy, vươn tay nói ra.
Giang Bắc Nhiên ấn vào cổ tay nàng, bắt đầu xem mạch.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên cẩn thận cảm thụ mạch tượng của Phương Thu Dao, Phương Thu Dao nằm trong chăn vụng trộm đánh giá Giang Bắc Nhiên.
Kỳ quái. . . Trước kia sao không thấy sư huynh như thế. . . Đẹp mắt như vậy.
Trong mắt Phương Thu Dao giờ phút này, khuôn mặt Giang Bắc Nhiên như tạc từ ngọc, tóc mai như đao cắt, mày như mặc họa, đôi mắt đen trắng rõ ràng, bên trong là viên trân châu đen sáng như hằng tinh cùng cái mũi như đao khắc.
"Ân, xem ra chỉ là mê hương bình thường, hoàn toàn không có độc tính gì khác."
Giang Bắc Nhiên buông tay Phương Thu Dao ra, lấy ba viên Thanh Tâm Đan trong Càn Khôn giới đưa cho nàng:
"Cách mỗi canh giờ ăn một viên, ăn hết là có thể khôi phục hoàn toàn rồi."
"Cảm tạ sư huynh."
Phương Thu Dao nhận lấy Thanh Tâm Đan, một tay nắm chặt, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, ta sai rồi, ta không nên xem lời của ngươi như gió thoảng bên tai, còn. . . còn nói như vậy với ngươi."
Chờ Phương Thu Dao nói xong, ba lựa chọn đồng thời xuất hiện trước mắt Giang Bắc Nhiên.
Lựa chọn một: Không sao, đều đã qua, sư huynh không ở trong lòng."
Ban thưởng: Thập Tuyệt Thần Thiểm (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Biết sai là được, hiện tại biết sư huynh anh minh chưa?"
Ban thưởng: Lục Nhâm Lục (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Không cần nhận sai với ta, ngươi cho rằng tại sao ta kịp thời xuất hiện? Vì ta đã sớm theo dõi ngươi, không ngăn ngươi lại là muốn cho ngươi ăn một chút đau khổ đấy."