Thật không may đến hôm nay cuối cùng Sở Cảnh sát cũng theo dõi nàng.
Sau khi Tô Bạch đưa Triệu Minh San ra khỏi xe, lại qua vài trạm nữa, Chu Oánh Oánh bất ngờ bạo phát và giết chết hai cảnh sát, nhưng nàng nhanh chóng bị các cảnh sát mặc thường phục khác đánh chết.
Trong khoảng thời gian ngắn, chiếc xe buýt bị lật, ba người mạng người cứ thế ra đi.
Cảm nhận được trí nhớ của Chu Oánh Oánh đang dần phai nhạt, Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm thấy có chút khó tin.
Hắn không ngờ rằng ngoài mình ra còn có những người khác sống lại.
Đồng thời Tô Bạch cảm thấy những người sau khi sống lại hình như không bình thường cho lắm.
Cho dù đó là hắn hay Chu Oánh Oánh, lệ khí và mặt tối trong lòng hình như được phóng đại lên vô hạn.
Chu Oánh Oánh từng là một người phụ nữ để mặc cho chồng ức hiếp, hành hạ mình, nhưng giờ đây nàng lại trở thành một kẻ giết người như ngóe.
Mà hắn, dưới ảnh hưởng của yếu tố chưa biết rõ, đã cư xử khác nhiều so với trước đây.
Nghĩ đến đó, Tô Bạch cảm thấy có chút lạnh run.
Nếu đúng như vậy thì hơi kinh khủng rồi đấy?
Bọn họ là tội phạm trời sinh.
“Người sống lại...” Tô Bạch lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Nếu đúng như vậy thì người sống lại hẳn là trạng thái của một loại người xấu xa, bất hảo.
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm quyết định bất kể là chuyện gì xảy ra sau này thì cũng không được nói đến chuyện hắn đã sống lại.
“Nhận ra điều ước cuối cùng của Chu Oánh Oánh, nàng muốn gặp lại con mình, ngươi có thể thay nàng đến thăm đứa bé không? Nếu nguyện vọng của Chu Oánh Oánh được hoàn thành, năng lượng tâm linh (linh năng) của nàng sẽ được hấp thụ, tạo thành những mảnh báu quan tài, đồng thời ngươi sẽ nhận được đạo cụ: Ma Thiết.”
Ngay khi Tô Bạch đang suy nghĩ, một lời nhắn hiện lên trong đầu hắn.
Nhìn thấy thông tin này, Tô Bạch giật mình.
Hắn không ngờ rằng xem ký ức của người sống lại sẽ có thu hoạch như vậy.
“Giúp nàng đi thăm đứa con của nàng?” Tô Bạch hồi tưởng lại ký ức của Chu Oánh Oánh, phát hiện quả nhiên nàng đã có một đứa con.
Tuy nhiên sau khi Chu Oánh Oánh giết chồng, cảm thấy đứa bé này là gánh nặng trói buộc, nên đã đem nó cho ông bà nội nuôi dưỡng.
“Đến cuối cùng mới nhớ ra con của mình, không biết là có thực sự thương nó hay không.” Tô Bạch lắc đầu thở dài trong lòng.
Sau đó, hắn nhận thức được trong tin nhắn còn có những thứ khác nữa.
Vài từ trong đó khiến Tô Bạch cảm thấy phải nghiền ngẫm.
Một là linh năng, mảnh báu quan tài và đạo cụ Ma Thiết.
“Cho nên, sau khi quan tài vàng của ta hấp thu linh năng mới thì có thể tạo thành mảnh báu quan tài.” Tô Bạch khẽ cau mày, trong lòng thầm nghĩ.
Tuy nhiên điều đáng tiếc là bất kể linh năng hay là những mảnh báu quan tài, hắn đều không có thông tin gì cụ thể.
Vào lúc này, Tô Bạch chỉ có thể hiểu theo nghĩa đen rằng linh năng có lẽ là một loại năng lượng nào đó, và vật báu quan tài có lẽ là một loại bảo vật nào đó.
Khẽ lắc đầu, lại cảm nhận đạo cụ trong tin tức: Ma Thiết
Mà ngoài dự đoán của Tô Bạch là, khi hắn cảm nhận từ “Ma Thiết”, một tin tức hiện lên trong đầu hắn.
Ma Thiết: Một khối sắt thần kỳ, có thể thay đổi hình dạng, đồng thời khi đánh trúng vào kẻ thù, nó có thể khiến người sử dụng kìm nén lệ khí trong lòng.
Nhìn thấy điều này, Tô Bạch sửng sốt, đột nhiên cảm thấy mình rất muốn đi thăm con trai của Chu Oánh Oánh.
Khối sắt này đối với hắn hiện giờ có ý nghĩa rất lớn.
Thành thật mà nói, sau khi Tô Bạch đọc được ký ức của Chu Oánh Oánh xong, hắn không có đủ tự tin có thể chống lại mặt tối kia.
Mà nếu có loại Ma Thiết này, hắn sẽ có cách chống đỡ nhất định.
Ngừng một chút, trong lòng Tô Bạch đã có quyết định.
Hắn sẽ đến huyện Lâm Xuân một chuyến để gặp con trai của Chu Oánh Oánh.
Tô Bạch nhìn thời gian, bây giờ ngày 16 tháng 9 là thứ năm, ngày mai 17 tháng 9 là thứ sáu, tức là ngày mai đi học một ngày là có thể nghỉ một ngày rưỡi, đồng thời nghỉ xong thì lại đến tết Trung thu.
Như vậy, hắn có bốn ngày rưỡi để đến huyện Lâm Xuân.
Nhưng nghĩ đến đây, Tô Bạch cười khổ, nếu mà đi tới huyện Lâm Xuân, không biết 700 tệ có đủ cho mình hay không.
Ngay cả khi đủ, sau này hắn sẽ không có phí sinh hoạt.
Mà lúc này, Tô Bạch chợt nhớ ra một điều vô cùng thú vị trong trí nhớ của Chu Oánh Oánh.
Mỗi khi Chu Oánh Oánh giết ai đó, nàng đều sẽ khống chế người đã chết chôn tiền ở một nơi bí mật, rồi đi lấy sau khi mọi chuyện lắng xuống.
Đây cũng là lý do vì sao Chu Oánh Oánh dù không có việc làm nhưng lại không lo lắng về các khoản chi tiêu.
Và bây giờ cũng chưa được một ngày kể từ ngày có người chết.
Điều này cũng có nghĩa là Chu Oánh Oánh vẫn chưa lấy số tiền đó.
“Có nên lấy không?” Trong lòng Tô Bạch có chút do dự.
Chu Oánh Oánh đi lấy tiền chỉ sau khi mọi thứ lắng xuống, vì nàng sợ cảnh sát sẽ tìm tới mình.
Mà nếu tự mình đi lấy tiền, rất có thể sẽ khơi dậy sự nghi ngờ từ phía cảnh sát.
Nhưng ngay lập tức, Tô Bạch nhớ lại trí nhớ của Chu Oánh Oánh, phát hiện ra những nơi Chu Oánh Oánh khiến người chết chôn tiền rất xa xôi, vốn không thể có người hay thứ gì theo dõi, cảnh sát nằm mơ cũng không thể nào tìm ra.
Lý do khiến Chu Oánh Oánh chờ đợi lâu như vậy chỉ vì thấy thấp thỏm mà thôi.
Trong lòng Tô Bạch ước chừng khoảng cách từ nơi đó đến đây, chỉ có khoảng năm cây số, để đi tới đó mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Nghĩ vậy, hắn bước vào trong con hẻm tối, bỏ qua chốt cảnh sát và đi về phía bóng tối.
Đi được cách cảnh sát khoảng 500 mét, Tô Bạch bỏ chạy.
Lúc này, hắn thấy mình rõ ràng đã khác.
Lúc này hắn cảm thấy cơ thể nhẹ đi rất nhiều, một số động tác trước đây hắn không thể làm được thì bây giờ có thể dễ dàng thực hiện được.
Tô Bạch nhìn lan can bên đường, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nhảy lên.
Sau đó, cơ thể hắn chỉ lắc nhẹ và đứng vững trên lan can.
“Đây chính là nhanh nhẹn sao?” Trong lòng Tô Bạch cảm thấy rất thần kỳ.
Lúc này, hắn cảm thấy điểm thuộc tính nhanh nhẹn này không chỉ tăng thêm tốc độ chạy của hắn, mà còn có thêm sự cân bằng những thứ khác cùng với tốc độ phản ứng nữa.
Sau đó, Tô Bạch nhảy khỏi lan can và tiếp tục chạy về phía bóng tối.
Đối với trí nhớ và vật lộn, hắn không định kiểm tra nó.
Về mặt trí nhớ, khi Tô Bạch nhớ lại trí nhớ của Chu Oánh Oánh, hắn thấy mình đã tiến bộ rất nhiều.
Một số chi tiết nhỏ gì đó cũng dễ dàng nhớ tới.
Còn kỹ xảo vật lộn, vì không có người để thử nghiệm nên khó kiểm tra hơn.
Tuy nhiên Tô Bạch tự tin rằng nếu bây giờ có người trưởng thành ở trước mặt, hắn cũng có thể dễ dàng đánh bại người đó.
Sau đó, Tô Bạch chạy trong bóng tối khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng tới một đoạn đường hẻo lánh.
Gần đây đều là một ít đất trồng rau.
Nếu như nói khu Lôi Công là khu vực nội thành hẻo lánh nhất của thành phố Tây Giang, thì nơi đây lại là đoạn đường hẻo lánh nhất của khu Lôi Công.
Theo trí nhớ của Chu Oánh Oánh, Tô Bạch đi vào vườn rau, sau đó vòng qua một số ngôi mộ giữa các vườn rau, và dừng lại trước mặt một cây cổ thụ đã héo rũ.
Sau đó, hắn nhìn xung quanh, nhặt một nhánh cây và đào vài nhát vào dưới gốc cây cổ thụ.
Ngay sau đó, hắn đào được một cái ví đựng tiền dính đầy bùn đất.
Nhìn thấy chiếc ví này, Tô Bạch vui mừng khôn xiết, bất chấp đến việc chiếc ví bị bẩn mở ra xem.
Sau đó, hắn nhìn thấy đầy ắp những tờ tiền mệnh giá 100 tệ.
Nhìn thấy bên trong có tiền, Tô Bạch lập tức vui mừng khôn xiết.
Thứ hắn thiếu nhất lúc này là tiền, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được khoản tiền ngoài ý muốn nhiều như vậy, hơn cả tiền bán quan tài ấy chứ.