Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 35: Chào ngươi! Tạm Biệt!

Chương 35: Chào ngươi! Tạm Biệt!




Từ Tiểu Thụ đang rửa tay.

Nếu không phải mình kịp thời dùng tay chặn bờ môi chí mạng kia, có lẽ nụ hôn đầu ở thế này đã bị cướp đi.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 2."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 2."

Hai tên nhân viên công tác phía sau ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, ăn một cước của Từ Tiểu Thụ, tư vị này không dễ chịu chút nào.

Đương nhiên, hai con hàng có thể nghĩ đến mang thang tới cứu người này, tu vi bản thân thập phần có hạn, Từ Tiểu Thụ ra tay có chừng mực.

Oanh!

Đúng lúc này, chủ lôi truyền đến một tiếng bạo phá, một gốc linh thụ phóng lên tận trời trực tiếp đâm xuyên kết giới, đánh bay một bóng người khôi ngô ra khỏi lôi đài.

"Chiến đấu kết thúc, Mộc Tử Tịch thắng!"

Khán đài một mảnh ồn ào, gốc linh thụ đột nhiên sinh trưởng dã man ở trên lôi đài kia, quả thực khiến đám người cả kinh.

"Úc! Bảo bối của ta, đây quả thực quá khó mà tin nổi, Tiên, Tiên Thiên?"

"Mộc sư muội vậy mà cũng đã đến Tiên Thiên? Nàng mới nhập Linh Cung một năm đi, lần đầu tiên tham gia Phong Vân Tranh Bá đã có thực lực như thế?"

"Thiên tài... không, yêu nghiệt a!"

"Nhâm Sùng đáng thương, tu vi thập cảnh cộng thêm rèn thể có chút thành tựu, dừng bước top 8."

"Thật cao, bị đánh bay tới mấy chục thước... ta kháo, mau nhìn, chỗ Nhâm Sùng rơi xuống có người, đó là... Từ Tiểu Thụ?"

"Cẩn thận!"

Từ Tiểu Thụ đang cẩn thận xoa xoa tay, rửa sạch chỗ bẩn, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một cái đồ vật đen xì đang từ trên trời lao xuống?

Thứ đồ gì?

Còn xông qua tiểu kết giới khu chờ/

"Nhận đánh lén, điểm bị động, + 1."

Từ Tiểu Thụ xùy cười, hắn xưa đâu bằng nay, hiện tại đã không phải là Từ Tiểu Thụ trước kia.

Vồ tay một cái, Từ Tiểu Thụ cảm thấy hình như mình vừa chụp được một trái dưa hấu, còn có chút gồ ghề, nhìn kỹ...

XXX!

Là đầu người!

Từ Tiểu Thụ giật nảy mình, vội vàng buông tay, dưới phản xạ có điều kiện, lên gối đá ra.

Phanh!

Nương theo một tiếng va đập ngột ngạt, Nhâm Sùng lần nữa bay lên không trung, lần này Từ Tiểu Thụ quên thu lực, thậm chí sau khi kinh hãi, còn dùng thêm chút lực.

Người xem trơ mắt nhìn Nhâm Sùng từ thiên đường ngã xuống địa ngục, lại từ địa ngục bay lên nhân gian, mãnh liệt nện lên sàn nhà, miệng phun máu tươi, cả người giống như tan thành từng mảnh.

"Ha ha, ta không được, làm sao trùng hợp tìm tới Từ Tiểu Thụ, đây là tội nghiệt bao lớn, hắn có nhục thân Tiên Thiên, một cú lên gối này, chỉ sợ sẽ gãy mất mấy cây xương sườn đi?"

"Thật thê thảm, một trận tranh tài, hai lần bạo kích."

"Từ Tiểu Thụ phản ứng được đấy, xem ra trải qua Văn lão đại đánh lén lần trước, luyện thành một tay phản sát, vừa xuyên tim vừa chộp đầu người, chậc chậc!"

Người xem líu ríu, kết giới vừa vỡ, Từ Tiểu Thụ ngược lại nhận được chút điểm bị động.

"Nhận kính nể, điểm bị động, + 32."

"Nhận khen ngợi, điểm bị động, + 17."

Nhân viên y tế vội vàng vọt qua bên cạnh Từ Tiểu Thụ, trước khi đi vẫn không quên nguýt hắn một cái, phảng phất Từ Tiểu Thụ mới là đầu xỏ khiến người ta hôn mê.

"Nhận khinh bỉ, điểm bị động, + 4."

Từ Tiểu Thụ rất ủy khuất nha, ta đang rửa tay, nồi từ trên trời rơi xuống, trời mới biết đó là người.

Hắn không có trở tay bóp nát trái dưa hấu kia đã là tốt lắm rồi.

"Nhận oán hận, điểm bị động, + 1."

"Nhận oán hận, điểm bị động, + 1."

"Nhận oán hận, điểm bị động, + 1."

"..."

Cột tin tức đột nhiên liên tục đổi mới, trong lúc nhất thời Từ Tiểu Thụ có chút mộng bức, điểm điểm bị động tuy chỉ có một, nhưng tần suất đổi mới cực nhanh...

Hắn mãnh liệt nhìn về phía phương hướng Nhâm Sùng rơi xuống, quả nhiên, gia hỏa này đã được nhân viên y tế cứu tỉnh, mặt đầy oán hận nhìn mình chằm chằm.

Ây ây.

Chính ngươi bị đánh xuống đài, còn đánh lén ta, hiện tại ngược lại trách ta?

Từ Tiểu Thụ mặt tối sầm, vung lấy nước đọng trên tay bước tới.

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."

Ánh mắt Nhâm Sùng bắt đầu nhấp nháy, Từ Tiểu Thụ đi tới...

Hắn muốn làm gì?

Hai tên nhân viên công tác thấy thế không ổn, bọn họ hiểu Từ Tiểu Thụ rất rõ, vội vàng xông lên ôm lấy hắn.

"Ngươi làm gì? Đừng xúc động!"

"Đây là thương tàn, là bệnh nhân!"

Từ Tiểu Thụ nhe răng nói: "Ta cảm thấy hắn đang oán hận ta."

Nhâm Sùng luống cuống, ngươi mẹ nó làm sao cảm giác rõ ràng như vậy?

Y vội vàng nắm lấy tay nhân viên y tế: "Trước đừng cứu ta, Từ Tiểu Thụ... hắn đến kìa!"

Bốn tên nhân viên y tế đồng loạt nhìn sang, ánh mắt sắt như kiếm, Từ Tiểu Thụ cưỡng ép lên tiếng cười nói: "Hắc hắc, không có việc gì, ta quan tâm một chút, chỉ nhìn xem gia hỏa này có tàn tật hay không."

"Không cần quan tâm, ta rất khỏe!"

Thân thể Nhâm Sùng run lên, gắt gao nắm chặt tay nhân viên y tế, một mặt cầu khẩn, "Ta thỉnh cầu chuyển sang nơi khác trị liệu."

"Ha ha..." Từ Tiểu Thụ tiếng cười ấm áp.

"Từ Tiểu Thụ!"

"Triều Thanh Đằng!"

Âm thanh Tiếu Thất Tu bỗng nhiên vang lên, đánh gãy khúc nhạc dạo ngắn khu chờ, hiển nhiên là rút thăm hoàn tất.

Vừa mới nói xong, toàn trường lâm vào tĩnh mịch, tiếp theo bộc phát ra tiếng hô giống như biển động, hiển nhiên tất cả mọi người tràn đầy mong đợi đối với trận đấu này.

Từ Tiểu Thụ nhất thời sửng sốt, Triều Thanh Đằng?

Hạng hai Phong Vân Bảng?

Cao thủ Tiên Thiên?

"Rốt cuộc đã đến rồi sao?" Hắn thăm thẳm thở dài, nhưng cũng biết tranh tài tiến hành đến tám tiến bốn, xác suất đụng phải cao thủ Tiên Thiên là rất cao.

"Nhận trào phúng, điểm bị động, + 1."

"Nhận trào phúng, điểm bị động, + 1."

Cột tin tức lần nữa liên tục nhảy lên, Từ Tiểu Thụ vô thức nhìn phía Nhâm Sùng, quả nhiên gia hỏa này một mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Ai có thể nhẫn?

Vừa oán hận lại vừa trào phúng, không dứt đúng không?

Triều Thanh Đằng thì sao, cũng không nhất định có thể thắng ta, ngươi trào phúng cái cọng lông?

Từ Tiểu Thụ lập tức hất tay nhân viên công tác ra, xông tới.

"XXX, Từ Tiểu Thụ, ngươi muốn làm gì?!" Nhâm Sùng luống cuống.

"Từ Tiểu Thụ, dừng tay!" Nhân viên y tế vội vàng tránh ra, sợ bị nhục thân Tiên Thiên đụng vào, "Đây là thương tàn, ngươi muốn làm gì?"

Nhâm Sùng chấn kinh nhìn bốn tên thiên sứ áo trắng. . . chạy?

"Dẫn ta theo với!"

Từ Tiểu Thụ ôm lấy Nhâm Sùng mất đi năng lực hành động, một mặt tự trách cùng hối hận.

"Ngươi đó, ta có lỗi với ngươi, ta không nên đánh ngươi. Nhưng không sao hết, ta biết nối xương, còn có rất nhiều Xích Kim Đan, ngươi tuyệt đối không có việc gì."

Âm thanh Từ Tiểu Thụ mang theo một chút nghẹn ngào, vừa nói, vừa sờ lên xương sườn Nhâm Sùng.

"XXX, ngươi không được đụng vào ta!"

"Cứu mạng, nhân viên y tế đâu, đừng chỉ chạy một mình, mau mang ta theo!"

"Tê ~ "

"A!!!!!!!"

Nhân viên y tế cùng nhân viên công tác khu chờ ôm thành một đoàn, nhìn Từ Tiểu Thụ một bên nối xương cho Nhâm Sùng, một bên móc ra đan dược, toàn thân run lên.

Tên này là ma quỷ à?

...

Từ trên lôi đài có một thiếu nữ mặc trang phục tơ lụa xanh nhạt đi xuống, ngũ quan rất là tinh xảo, phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu.

Nàng buộc hai cái đuôi ngựa thật dài, cái đầu nhỏ lung lay tứ phương, tựa hồ tìm thấy mục tiêu, nhún nhảy một cái chạy đến trước mặt Từ Tiểu Thụ, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn.

"Từ Tiểu Thụ, Tiếu trưởng lão gọi ngươi."

"Đợi chút nữa, ta đang nối xương." Từ Tiểu Thụ cũng không quay đầu lại.

Thiếu nữ ngoẹo đầu, hiển nhiên hết sức tò mò.

Nàng nhìn Từ Tiểu Thụ mãnh liệt nhấn vào vết thương Nhâm Sùng một trận, thỉnh thoảng cho y ngửi đan dược, lập tức bị thao tác này chấn kinh, chỉ vào Nhâm Sùng nói: "Hắn sắp chết!"

"Không có việc gì, có Xích Kim Đan, không chết được."

"Ngươi chỉ cho hắn ngửi đan dược, lại không cho hắn ăn, thì làm được cái gì?"

Từ Tiểu Thụ nghe vậy động tác trì trệ, quên mất, gia hỏa này hình như không có Phương Pháp Hô Hấp...

Nhâm Sùng miệng phun bọt máu, hai mắt trắng dã, đã bước nửa bước vào quỷ môn quan, Từ Tiểu Thụ vội vàng đút đan dược cho gã.

Nối xương đương nhiên phải nối, Từ Tiểu Thụ vẫn rất có tay nghề, nhưng đau đớn đương nhiên không thể tránh khỏi.

"Từ Tiểu Thụ! Đi lên!" Tiếu Thất Tu phẫn nộ rống to.

Toàn thân Từ Tiểu Thụ lắc một cái, quay đầu thấy được lục y thiếu nữ tinh xảo, vừa rồi hẳn là nàng gọi mình.

"Ngươi là..."

"Mộc Tử Tịch."

Lục y thiếu nữ nghiêng đầu cười, thập phần hữu hảo, "Chào ngươi, Từ Tiểu Thụ."

"Ừm ừm."

Từ Tiểu Thụ không có thời gian lề mề, vội vàng chạy hướng lôi đài, "Chào ngươi! Tạm biệt!"

Mộc Tử Tịch: "..."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch