Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Có Nhất Kiếm

Chương 43: Vung rìu

Chương 43: Vung rìu




"Nửa canh giờ!"

Tiêu Thương trợn hai mắt lên, sau đó trực tiếp nằm trên mặt đất: "Ta đầu hàng!"

Diệp Quan vội vàng nói: "Vậy thì hai phút đồng hồ, trong hai phút đồng hồ, ta tất giết y!"

Hai phút đồng hồ!

Tiêu Thương yên lặng.

Nhìn thấy đối phương lại muốn cự tuyệt, Diệp Quan vội vàng nói: "Chỉ hai phút đồng hồ, ta nhất định có thể giết y!"

Tiêu Thương khẽ cắn răng, sau đó tung người nhảy lên, vọt thẳng tới vị cự nhân kia, tốc độ của y cực nhanh, người chưa đến, hàn mang đã đến!

Cự nhân mãnh liệt xoay người, sau đó bổ một búa về phía Tiêu Thương!

Ầm!

Tiêu Thương bị đánh bay ra ngoài một lần nữa!

Mà đúng lúc này, từng thanh kiếm khí giữa sân ở dưới sự khống chế của Diệp Quan chém về phía vị cự nhân kia, những kiếm khí này đều chém về phía cổ họng cự nhân!

Phanh phanh phanh phanh...

Giữa sân, tiếng nổ liên tục vang lên!

Vết rách ở chỗ cổ họng cự nhân càng lúc càng lớn!

Mà lúc này, cự nhân vung rìu ra bốn phía.

Oanh!

Hơn mười thanh kiếm khí vỡ tan trong nháy mắt, mà đúng lúc này, Diệp Quan giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó chém một kiếm vào cổ họng cự nhân.

Răng rắc! Lỗ hổng ở cổ họng Cự nhân tăng lớn mấy phần một lần nữa!

Diệp Quan chém xuống một kiếm, cũng không tham, trực tiếp buông kiếm khí ra, sau đó lộn ngược ra sau, sau khi tiếp đất liền lại nhảy về sau liên tục mấy lần, kéo dài khoảng cách cùng với cự nhân, mà cơ hồ là đồng thời, hắn lại quét kiếm chỉ về phía cự nhân.

Xùy! Một thanh kiếm khí chém vào chỗ cổ họng cự nhân một lần nữa!

Rắc! Cổ họng cự nhân lại nứt ra mấy phần!

Mà lúc này, vị cự nhân kia dường như cũng ý thức được Diệp Quan mới là nguy hiểm nhất, cho lập tức cầm búa lao về phía Diệp Quan!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của Diệp Quan kịch biến trong nháy mắt, vội vàng nói: "Tiêu huynh, nhanh chống đỡ!"

Nói xong, hắn lại thuận thế lăn sang bên cạnh, né tránh một búa trí mạng kia!

Nơi xa, Tiêu Thương người tràn đầy máu đột nhiên gầm lên, sau đó lại lao về phía vị cự nhân kia!

Cự nhân đột nhiên mãnh liệt xoay người, sau đó nện xuống một búa!

Một búa này rơi xuống, một tiếng nổ lớn bỗng nhiên vang vọng!

Oanh!

Theo mũi thương vỡ tan, Tiêu Thương trực tiếp bị đánh bay ra xa hơn năm mươi trượng, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất, thân thể co giật, máu không ngừng trào ra từ miệng.....

Mà lúc này, lại có mấy thanh kiếm khí liên tục chém vào cổ họng cự nhân.

Phanh phanh phanh!

Theo vài tiếng nổ vang lên, cổ họng của vị cự nhân kia trực tiếp xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, cùng lúc đó, y còn liên tục lùi lại mấy trượng.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan vô cùng hưng phấn, vội vàng nói: "Tiêu huynh, nhanh ngăn chặn y, ta sắp xử lý được y rồi!"

Trên mặt đất phía xa, Tiêu Thương run giọng nói: "Ta là thương tu, không phải thể tu!"

Lúc này, vị cự nhân kia đã vô cùng phẫn nộ, y lao thẳng về phía Diệp Quan!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của Diệp Quan lập tức biến đổi, hắn vội vàng bỏ chạy!

Cũng may là ở tầng dưới, hắn đã rèn luyện ra được năng lực chạy trốn!

Bởi vậy, vị cự nhân kia xuất liên tục mấy búa, đều không thể làm bị thương hắn!

Mà hắn cũng không có dám lựa chọn đối cứng, bởi vì lực lượng của hắn kém xa tít tắp tên gia hỏa này, nếu là đối cứng, hắn coi như không chết, cũng sẽ mất đi sức chiến đấu!

Thế là, Diệp Quan vừa chạy vừa nói: "Tiêu huynh, nhanh lên, liền chống đỡ một lần cuối cùng! Một lần nữa thôi!"

Ở đằng xa, Tiêu Thương nằm trên mặt đất đổ máu, ngẩng đầu nhìn cự nhân nơi xa, khi nhìn thấy cổ họng cự nhân đã sắp muốn triệt để nứt ra, trong mắt y lóe lên một vệt dữ tợn, sau đó dùng hết khí lực toàn thân tung người nhảy lên nhào về phía vị cự nhân kia!

Lúc này, vị cự nhân kia đột nhiên quay đầu, sau đó lại là đánh xuống một búa!

Ầm!

Theo mũi thương vỡ tan, Tiêu Thương trực tiếp bay ra xa gần trăm trượng, lúc rơi xuống mặt đất, thân thể của y trực tiếp co quắp một trận.

Ở bên trên mặt đất, Tiêu Thương run giọng nói: "Không xong rồi! Ta sắp không được..."

Mà ở nơi xa, ở trong nháy mắt Tiêu Thương bị chém bay, Diệp Quan tìm được cơ hội xông lên phía trước, sau đó tay cầm kiếm khí đột nhiên cắm vào chỗ cổ họng của cự nhân.

Xùy!

Lần này, kiếm khí trực tiếp xỏ xuyên qua cổ họng của cự nhân, tiếp theo, trong mắt Diệp Quan lóe lên một vệt dữ tợn, xoay mạnh kiếm.

Xùy!

Cái đầu to lớn bay thẳng ra ngoài!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan lập tức thở dài một hơi, mà lúc này, vị cự nhân kia đột nhiên cầm búa quét qua, theo cú quét này, búa lớn rời khỏi tay, không chỉ như thế, bên trên búa lớn, còn mang theo từng đạo lôi điện kinh khủng!

Vẻ mặt của Diệp Quan kịch biến trong nháy mắt, muốn chạy trốn, nhưng đã không kịp!

Ầm!

Diệp Quan bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt, rất trùng hợp, hắn vừa vặn nện ở trên người Tiêu Thương đã sắp không được kia, sau đó mang theo Tiêu Thương chà xát trên mặt đất bay ra xa vài chục trượng.

Tiêu Thương: "..."

Trong miệng Diệp Quan phun ra mấy ngụm máu, hắn không lo được nhiều như vậy, vội vàng nhìn về phía cự nhân xa xa, lúc này, vị cự nhân kia chậm rãi ngã xuống, sau đó tan biến từng chút một.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan mới thở dài một hơi, sau đó nằm ở bên cạnh Tiêu Thương.

Diệp Quan quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Thương: "Tiêu huynh, ngươi ổn chứ?"

Tiêu Thương run giọng nói: "Còn may, suýt nữa thì chết!"

Diệp Quan nhếch miệng cười một tiếng: "Chúng ta đã thắng!"

Tiêu Thương khẽ gật đầu: "Lại không thắng, chúng ta cũng chỉ có thể gặp nhau ở kiếp sau!"

Diệp Quan cười ha ha một tiếng.

Cảm giác chiến đấu, kỳ thật rất thoải mái!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch