Nghe được Bạch Hồng Tiêu nói, ánh mắt Dịch Tiểu Phong sáng lên, theo bản năng lấy ra xích vân kiếm.
“Không cần kiểm tra lại, cổ lực lượng này sẽ phát động lúc ngươi gặp nguy hiểm tới tính mạng.” Bạch Hồng Tiêu lắc đầu nói.
Lúc tính mạng nguy hiểm?
Trong lòng Dịch Tiểu Phong rối rắm.
Này không phải tra tấn người ta sao?
Lỡ mà đến lúc đó không linh, chẳng phải là chết oan uổng a?
Cùng lúc đó.
Tu sĩ Bắc Nguỵ ngự kiếm phi hành ngoài cửa sổ đều đã biến mất, nhưng nơi xa truyền đến tiếng kêu, nhìn dáng vẻ Bắc Nguỵ hoàng thất đang vây quanh Đơn phủ.
Bạch Hồng Tiêu không có vội vã đi ra ngoài, mà là ngay tại chỗ đả tọa, tiếp tục triệt tiêu nguyền rủa.
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía hắn, hỏi: “Tiền bối, vì sao ngài liên tục trợ giúp ta?”
Bạch Hồng Tiêu nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Ngươi có một trái tim hiệp nghĩa, hiện giờ Tu Chân giới rất thiếu người như ngươi vậy, ta hy vọng ngươi có thể kiên trì bản tâm, vĩnh viễn giữ gìn cổ chính khí kia.”
Lời này khiến Dịch Tiểu Phong có chút xấu hổ.
Hắn thừa nhận chính mình là người tốt.
Ăn hơm hộp, đánh xe sẽ cho thêm tiền.
Xem tiểu thuyết sẽ bỏ phiếu đề cử cho tác giả.
Kính già yêu trẻ, không ỷ mạnh hiếp yếu.
Nhân phẩm tuy không tồi, nhưng khoảng cách tới hiệp nghĩa, còn kém xa lắm.
Bạch Hồng Tiêu nhìn lầm hắn.
Khán giả cũng cười:
“Ha ha ha ha, ta cười muốn chết rồi.”
“Dịch Tiểu Phong: Ngài…… Ngài có khả năng đã suy nghĩ nhiều……”
“Dịch cẩu cũng xứng có trái tim hiệp nghĩa sao?”
“Ánh mắt nhìn người của Kiếm Thánh không dùng được a.”
“Ta cảm thấy trong xương cốt Dịch Tiểu Phong thực sự có máu hiệp nghĩa, khi hắn vì Vương Mỹ lựa chọn nhận trận doanh ma đạo, thật sự làm ta cảm động .”
“Đừng xạo, đó là tình yêu, không phải hiệp nghĩa!”
……
“Yên tĩnh chờ tới giữa trưa đi.” Bạch Hồng Tiêu bình tĩnh nói.
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, cũng chỉ có thể kiềm chế cảm xúc kích động trong lòng, sau đó đả tọa nghỉ ngơi.
Khi đại quân tu sĩ Bắc Nguỵ hoàng thất sát nhập Trác Dạ Bảo, Trác Dạ Bảo lâm vào hỗn loạn, nơi nơi đều là tiếng chém giết.
Dịch Tiểu Phong âm thầm kinh hãi.
Sự tình phát triển không đúng a.
Bắc Nguỵ hoàng thất đây là đang tàn sát Trác Dạ Bảo?
Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, Tam hoàng tử chết thảm, đây chính là tội lớn tru cửu tộc.
Nhưng làm như vậy còn không phải cho Đồ tâm lão tổ thời gian sao?
Dịch Tiểu Phong có chút nóng vội, hắn nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu, hỏi: “Ngươi là Kiếm Thánh, có muốn đi dẫn đường Bắc Nguỵ hoàng thất đối phó Đồ tâm lão tổ hay không?”
Bạch Hồng Tiêu cũng không mở mắt, trả lời nói: “Không cần phải vậy, hiện tại ngăn cản Đồ tâm lão tổ đã không kịp, ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, đã rất mạnh, Bắc Nguỵ một phương, tất cả tu sĩ đi lên đều phải chết.”
Khoa trương như vậy?
Dịch Tiểu Phong thật cẩn thận hỏi: “Đồ tâm lão tổ là cái tu vi gì? Kim Đan? Hay vẫn là Nguyên Anh?”
Nguyên Anh tu sĩ, ở Đại Càn châu chính là thực lực đỉnh chóp.
“Đã thành Nguyên Anh.” Bạch Hồng Tiêu đạm mạc trả lời nói.
Xem giọng điệu này của hắn Dịch Tiểu Phong cảm nhận được tự tin, lại hỏi: “Ngươi hiện tại có phần thắng?”
“Không có.”
“……”
Vậy ngươi giả trang trấn định làm gì!
Trong lòng Dịch Tiểu Phong phát điên, rất là câm nín.
Thời gian tiếp tục trôi đi.
Khoảng cách giữa trưa càng ngày càng gần.
Mỗi nửa giờ, Dịch Tiểu Phong liền sẽ nghe được âm thanh tuyển thủ bị đào thải, khiến cho không khí kịch bản càng thêm khẩn trương.
Lúc này.
Bạch Hồng Tiêu bỗng nhiên đứng dậy, Dịch Tiểu Phong cả kinh cũng đứng lên.
“Ta đi trước, chính ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, không cần tới gần hắc động.” Bạch Hồng Tiêu ném xuống lời này liền đẩy cửa mà ra.
Đi vào đình viện, hắn trực tiếp đem áo vải trên người kéo xuống tới, tiện tay ném.
Ánh mặt trời chiếu rọi ở trên người hắn, một bộ bạch y phần phật, bóng dáng hắn rơi vào trong mắt Dịch Tiểu Phong, là cao lớn như vậy.
Dịch Tiểu Phong đuổi theo, tò mò hỏi: “Vì sao không hề che giấu tung tích?”
Biết chính mình muốn chết?
Bạch Hồng Tiêu trả lời nói: “Ta muốn cho những người khác lòng tin.”
Giọng nói rơi xuống, Bạch Hồng Tiêu thả người nhảy, một thanh phi kiếm từ trong tay áo bay ra, nhanh chóng biến to, dừng ở dưới chân hắn, dẫn hắn bay nhanh hướng chân trời, giây lát lướt qua.
Dịch Tiểu Phong cảm khái vạn phần.
Đây là Kiếm Thánh sao?
Mỗi một câu đều đang trang bức.
Ta về sau cũng muốn trở thành người như vậy!
Dịch Tiểu Phong lắc đầu cười, hắn theo sau rời đi.
Hắn muốn nhìn một chút có thể tìm được đệ tử Tố Tâm Cung hay không, hoặc là đệ tử Huyết chưởng môn.
Mới vừa đi ngang qua hai con đường, hắn liền nhìn thấy có người chiến đấu ở bờ sông cách đó không xa.
Trong đó một người rõ ràng là Dương Ngự.
Thằng này thế mà còn sống!
Đối thủ của Dương Ngự là một người nam tử trung niên gầy như que củi, tay cầm hai thanh loan đao, chiếm cứ thượng phong, đánh đến Dương Ngự liên tiếp lui về phía sau, cả người toàn máu.
Nhìn dáng vẻ, Dương Ngự sắp phải chết.
Dịch Tiểu Phong trực tiếp đi qua.
Dương Ngự thoáng nhìn Dịch Tiểu Phong, tức khắc kinh hỉ.
Hắn mở miệng hô: “Tiền bối, cứu ta! Người này là ma tu!”
Trung niên nam tử liếc hướng Dịch Tiểu Phong, chau mày.
Thân mặc áo tơi, hắn vừa thấy Dịch Tiểu Phong liền biết không phải kẻ đầu đường xó chợ.
“Các hạ là ai? Không cần nhúng tay việc của Huyết chưởng môn việc!” Trung niên nam tử trầm giọng nói.
Dịch Tiểu Phong vốn định đi ngang qua, vừa nghe là Huyết chưởng môn, hắn lập tức chuyển hướng nam tử trung niên.
Hắn không nói gì, trực tiếp lấy ra trường kiếm Bạch Hồng Tiêu tặng.
Thấy tư thế này của hắn, nam tử trung niên biết rõ cuộc chiến này không thể tránh được.
“Hừ! Tìm chết!”
Nam tử trung niên đầu tiên là một chân đá Dương Ngự nằm dài trên mặt đất, lại nhằm phía Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong dậm chân, linh lực đánh vào trên mặt đất, khiến cho hắn trực tiếp nhảy lên dựng lên.
Một kiếm đâm tới.
Học được Diêm căn kiếm pháp, hơn nữa Kiếm Thánh chỉ điểm hai ngày, kiếm thuật của Dịch Tiểu Phong xem như đã rất mạnh.
Nam tử trung niên động dung, theo bản năng dừng bước, nâng loan đao trong tay lên, bắt chéo ngăn cản.
Keng!
Mũi kiếm dừng ở giữa song đao, hoả tinh phụt ra.
Tay trái Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên xuất hiện xích vân kiếm, hắn cầm kiếm đâm hướng ngực nam tử trung niên.
Phốc thứ ——
Mũi kiếm xuyên thủng ngực nam tử trung niên, một kiếm trí mạng!
Có thể cùng Dương Ngự dây dưa nửa ngày, thuyết minh gia hỏa này cũng không lợi hại bao nhiêu.
Nam tử trung niên trừng to đôi mắt, biểu tình kinh ngạc.
Dương Ngự cũng giống như thế, nhưng trong mắt hắn tràn ngập kích động.
Thật mạnh!
Dịch Tiểu Phong rơi xuống đất, sau đó rút thanh kiếm ra, nam tử ngã xuống đất.
Dương Ngự vội vàng bò dậy, trên mặt hắn chỗ xanh chỗ tím, trên người còn có không ít vết thương, nhìn qua đều chật vật như lần trước.
Gia hỏa này thật sự xui xẻo, ở trong tiết mục giai đoạn này vẫn luôn bị đánh.
Dương Ngự đi tới, muốn lấy lòng Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong xoay người liền đi.
“Tiền bối, ta……” Dương Ngự còn muốn nói nữa.
Dịch Tiểu Phong cũng không quay đầu lại ném xuống một câu: “Lại đi theo liền chết!”
Thanh âm khàn khàn tràn ngập sát khí, Dương Ngự sợ tới mức lập tức dừng lại.
Sở dĩ không giết hắn, là bận tâm tình nghĩa ở cùng giai đoạn trước.
Rất mau, Dịch Tiểu Phong biến mất ở chỗ rẽ con đường nhỏ.
“Thật là khí phách……”
Dương Ngự sùng bái nhìn hướng Dịch Tiểu Phong rời đi, hắn đã bị Dịch Tiểu Phong thuyết phục.
Khán giả thì cười són ra quần.
Nếu là Dương Ngự biết được thân phận thật sự là Dịch Tiểu Phong sẽ như thế nào?
Bên kia.
Dịch Tiểu Phong âm thầm kỳ quái.
Nhiệm vụ phụ có nội dung là đánh chết chính đạo tu sĩ, ma đạo tu sĩ trong thành, mỗi khi giết một vị, đạt được 100 tích phân, nếu là giết chết tà đạo tu sĩ, mỗi khi giết một vị, đạt được 200 tích phân!
Cái này không đơn thuần ám chỉ tuyển thủ, mà là ám chỉ tu sĩ!
Hắn đã giết vài vị tu sĩ, vì sao không có thông báo tích phân?
Chẳng lẽ là tới cuối cùng mới tính toán luôn một lần?
Dịch Tiểu Phong suy nghĩ một chút, liền đem lực chú ý đặt ở phía trước.
Hắn bước nhanh hơn.
Hắn mơ hồ nghe được thanh âm nữ nhân.
Một đường chạy như điên.
Hắn nhảy trên mái hiên một tòa gác mái, nhìn xuống chỉ thấy đình viện có năm nữ tử, các nàng bị một đại hán mập mạp chặn ở trước tường viện.
Nữ tử cầm đầu rõ ràng là Tố Tâm Cung Trần Lan.
Trần Lan tay trái cầm tay phải, cánh tay phải máu tươi đầm đìa, không biết là bị cái vũ khí gì gây thương tích.
“Trần Lan, ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Nguyền rủa không dễ chịu đi? Ha ha ha, vừa lúc, dưới thanh thiên bạch nhật để lão tử hưởng thụ thật tốt năm cái tiểu bì nương các ngươi a!” Đại hán mập mạp cười dữ tợn nói, hắn xoắn cổ tới gần Trần Lan.
Bốn gã nữ sau lưng Trần Lan sợ tới mức thét chói tai liên tục.
Bốn nữ tử này trước đó còn từng cản Dịch Tiểu Phong, khi đó biểu tình các nàng thanh lãnh biết bao, so với hiện tại như hai người khác nhau.