Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A

Chương 20: Đoán Mệnh (1)

Chương 20: Đoán Mệnh (1)


Sau hai mươi năm, Tùng Dương thư viện lại một lần nữa tổ chức văn hội. Đây chính là một hoạt động lớn hiếm thấy tại Kim Hoa huyện, đặc biệt là khi viện trưởng Quốc Tử Giám Lục Ly đích thân có mặt. Một số nho sĩ từ các vùng lân cận nghe tin cũng tìm đến, khiến Kim Hoa trở nên náo nhiệt ngay lập tức.

Ngô Tuấn cũng tham gia vào sự náo nhiệt ấy, bày một quầy hàng vỉa hè, hòng kiếm chút lợi lộc cho bản thân.

Tại phiên chợ, Ngô Tuấn vận một thân đạo bào, ngồi ngay ngắn trước quầy xem bói. Cằm hắn dán thêm bộ râu hoa râm, trông hắn già dặn nhưng vẫn cường tráng, toát lên phong thái tiên phong đạo cốt.

Tần Nguyệt Nhi tựa vào bức tường râm mát, có phần hứng thú quan sát Ngô Tuấn cùng những người qua lại. Thỉnh thoảng, nàng lại lấy ra một khối thịt thỏ lạnh từ bọc giấy dầu, nhét vào miệng, ăn một cách ngon lành.

Một thư sinh đi qua phiên chợ, hắn dò xét xung quanh với vẻ lạ lẫm. Hắn hẳn là một trong số những nho sĩ từ nơi khác tìm đến tham gia hội văn.

Liếc thấy quầy xem bói giả của Ngô Tuấn, thư sinh hiếu kỳ liền xích lại gần: “Một văn tiền một quẻ? Ngươi xem bói mà chỉ lấy một văn tiền thôi sao?”

Ngô Tuấn nhàn nhạt đáp: “Muốn xem quẻ chăng?”

Thư sinh cười đầy vẻ trêu đùa, lấy ra một văn tiền đặt lên bàn: “Ngươi hãy xem cho ta, liệu ta có thể thi đậu Trạng Nguyên hay không?”

Ngô Tuấn gạt đồng tiền ấy vào chiếc giỏ rác và thuận miệng nói: “Không thể đậu.”

Nụ cười trên mặt thư sinh chợt cứng lại: “Vì sao vậy?”

Ngô Tuấn hé cặp mắt lim dim nói: “Muốn biết rõ, thì hãy đưa thêm một văn tiền nữa.”

Thư sinh nghe vậy, lại móc ra một đồng tiền, nói: “Vì sao ta không thể thi đậu Trạng Nguyên?”

Ngô Tuấn trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi đã từng thấy quầy xem bói nào chỉ lấy một văn tiền chưa? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết quầy xem bói này của ta là giả rồi. Đầu óc ngươi như thế, về cơ bản cũng đã chia tay với danh hiệu Trạng Nguyên rồi.” Nói rồi, hắn gạt đồng tiền ấy vào chiếc giỏ rác, phát ra tiếng “đinh” giòn tan.

Thư sinh lập tức á khẩu. Một lát sau, hắn thản nhiên cười, tự nhận mình xui xẻo rồi đi về phía Tùng Dương thư viện.

Tần Nguyệt Nhi tủm tỉm cười nói: “Lừa gạt nhiều người như vậy, ngươi không sợ bị đánh sao?”

Ngô Tuấn vỗ nhẹ vào chiếc giỏ rác nặng trĩu đồng tiền, cười nói: “Những người này đều đến tham gia văn hội, vì mấy văn tiền mà đánh nhau với người khác thì thật nhục nhã biết bao. Lan truyền ra ngoài, chỉ e còn có thể ảnh hưởng đến con đường làm quan. Bọn hắn sao lại ngu xuẩn đến thế chứ?”

Đúng lúc này, Trần phu tử trong Tùng Dương thư viện bỗng hắt hơi một tiếng. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, nói: “Đã lâu không phơi mình dưới nắng gắt lâu đến thế, bất chợt vẫn còn có chút không quen.”

Lục Ly thấy vậy, không khỏi thở dài: “Ai chà, nhìn ngươi bộ dạng bây giờ, thật sự khiến ta quá thất vọng. Đây có còn là Trần Mục Chi, quan lại nho lâm năm xưa sao?”

Ánh mắt Trần phu tử có chút tối sầm lại, nói: “Cứ tiếp tục xem bài tập đi.”

Lục Ly không nói gì thêm, tiếp tục lật xem bài tập đám học sinh đã nộp. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn ngưng đọng lại, và thì thầm: “Dư độc ái liên chi ra nước bùn mà không nhiễm, rửa thanh liên mà không yêu… Văn chương hay! Chỉ một câu này thôi, đã có thể truyền tụng thiên cổ!”

Lục Ly thân ở chốn triều đình, nhiều năm qua thường xuyên chứng kiến sự đen tối của quan trường, khiến cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều mỏi mệt.

Câu nói “Ra nước bùn mà chẳng nhiễm, rửa thanh liên mà chẳng yêu” vừa đúng lúc này đã khích lệ hắn, khiến hắn càng thêm kiên định rằng dẫu cho quan trường đen tối, chính hắn cũng có thể như đóa sen kia, ra khỏi bùn lầy mà chẳng nhiễm bẩn, giữ vững phẩm cách cao khiết của bản thân!”

Lục Ly yêu thích không thôi, lặp đi lặp lại xem xét văn chương trong tay, vừa tán thán nói: “Có thể dạy dỗ được học sinh như thế, xem ra những năm qua sư huynh ngươi cũng không phải chỉ phí hoài thời gian vào việc uống rượu thôi đâu.”

Trần phu tử hiểu rõ học sinh trong thư viện như lòng bàn tay, nên cảm thấy có chút kinh ngạc khi có người có thể viết ra loại văn chương này. Hắn khẽ nhíu mày, tiến lại gần xem xét, lập tức lộ ra một vẻ mặt cổ quái.

Lục Ly vẫn dán mắt vào bài « Ái Liên Thuyết » nên không nhận ra sự thay đổi biểu cảm của Trần phu tử. Hắn đứng dậy nói: “Chu Bân thật tài tình! Xem văn chương mà biết được người, Chu Bân này hẳn là giống như bài văn, ngày thường có phong thái ngạo nghễ! Một nhân vật như thế, ta không thể đợi lâu hơn nữa mà phải ra ngoài gặp mặt một lần!” Vừa nói, hắn vừa cầm lấy tấm « Ái Liên Thuyết » ấy, bước nhanh ra tiền viện đến hội trường.

Trong hội trường, đám học sinh từ các nơi đổ về đang thảnh thơi trò chuyện, uống rượu làm thơ, phô bày phong thái văn sĩ phong lưu.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch