Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 172:

Chương 69

Bên này lúc ông Dư bị mười mấy con quỷ bắt đi, gây ra tiếng động lớn, không chỉ có quỷ, còn có ba anh em nhà họ Dư, ban đầu bọn họ muốn quỳ gối trong nhà chính nói ít lời thật lòng với cha mình, cho dù cha mình không thể nào hiện thân, nhưng bọn họ cũng muốn nói, nhưng chưa nói được mấy câu, thì trơ mắt nhìn quan tài được đặt trong nhà chính đột nhiên bị ngã xuống, trái cây và đùi gà được đặt trên bàn thờ cũng đều bị quét xuống dưới, ngay cả bàn ăn cũng bị lật đổ, chén đũa còn chưa kịp thu dọn đã rơi xuống đất, cả căn phòng đều hỗn độn.

Ba anh em nhà họ Dư bị biến cố lần này dọa cho khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau, mồ hôi lạnh túa ra, hoảng hốt lo sợ nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại xốc đồ lên? Có phải chúng ta chọc cha tức giận không?”

“Không giống như vậy, Tịnh Hành sư phụ đã nói cha không tức giận với chúng ta, nhưng tại sao lại vô duyên vô cớ xốc hết đồ lên vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện? Cha của chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nháo đến dữ dội như vậy, hay là đánh nhau với ai đó?”

Nếu cha không tức giận, vậy thì xong rồi, khẳng định là đã xảy ra chuyệm! Có phải hồn phách của cha đã xảy ra chuyện!

Đáng tiếc là cho dù biết có chuyện xảy ra, cho dù bọn họ kêu cha gọi mẹ cũng vô dụng, mãi đến khi động tĩnh trong nhà chính được yên tĩnh, lúc một chút tiếng động cũng không có, ba anh em nhà họ Dư gấp đến độ không xong rồi, lão đại nhà họ Dư nói: “Nhanh nhanh, lão nhị, em đi mời hai tiểu sư phụ Tịnh Hành và Chân Độ tới đây! Lão tam, em ở đây đợi anh, anh đi tìm khách quý!”

Mấy người bọn họ là người trần mắt thịt, căn bản là không nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này chỉ có thể cầu xin giúp đỡ của Tịnh Hành, Chân Độ, và khách quý Cố đại sư, bây giờ cũng chỉ có bọn họ mới có thể giúp được.

Dư lão nhị đồng ý, một đường chạy tới chùa Bạch Ngọc, chạy đến mức không thở ra hơi, vào mùa đông, nhưng quần áo đều ướt đẫm, trán của Chân Độ vốn đã băng bó chân còn khập khiễng, lúc trở về lại té một cái, lúc này càng khập khiễng hơn, đang ở trong phòng bôi thuốc nghỉ ngơi, Tịnh Hành thì ở sân trước quét rác, lúc nghe Dư lão nhị tới tìm mình, còn rất bất ngờ.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đệ nhìn bộ dạng Dư thí chủ rất gấp, nói là cha của anh ta đã xảy ra chuyện.”

Ông Dư sớm đã xảy ra chuyện trở thành quỷ rồi, còn có thể xảy ra chuyện …… Vậy chỉ có thể là hồn phách của ông ấy đã xảy ra chuyện,

Tịnh Hành vừa đi ra, quả nhiên nhìn thấy Dư lão nhị gấp đến độ nước mắt đều chảy xuống, vừa nghe thấy nguyên do, là nhà chính của Dư gia không biết vì sao bị đập phá, còn đập trước mặt bọn họ, giống như có thứ gì đó rất quỷ dị đánh nhau rất hung hăng trong nhà chính của bọn họ, nhưng bọn họ không nhìn thấy, chỉ có thể không ngừng lo lắng, “Tịnh Hành tiểu sư phụ, cầu xin cậu mau cùng tôi đi qua đó nhìn xem, tôi chỉ sợ cha của tôi lại xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ trở thành những đứa con bất hiếu thực sự chết ngàn lần cũng không chuộc hết tội!”

Tịnh Hành nói: “Vậy để tôi đi qua đó xem.”

Đúng lúc Chân Độ nghe được tin tức cũng khập khiễng đi ra ngoài nói: “Ông Dư xảy ra chuyện gì sao?”

Tịnh Hành nói: “Ừm, có lẽ đã xảy ra chuyện, ta chuẩn bị đi nhìn xem.”

Chân độ: “Đệ đi cùng huynh.”

Tịnh Hành bộ dạng Chân độ thảm đến không nỡ nhìn, “…… Nếu không thì đệ đi nghỉ ngơi một chút?”

Chân độ cười hi hi: “Không sao, ta quanh năm suốt tháng đều như vậy, quen rồi.”

Tịnh Hành: “……”

Cuối cùng lúc đi ra ngoài Tịnh Hành gọi Tịnh Không tới, bảo cậu ta tới chăm sóc Chân Độ, hiển nhiên anh ta đã nghĩ tới nếu Chân Độ thực sự ngất xỉu trên đường hay bị làm sao đó, hai người bọn họ có thể khiêng anh ta trở về, dù sao thì Chân Độ cũng cao gần 1,9m, cho dù thân hình anh ta rất gầy, nhưng vẫn rất nặng.

……

Chân Độ, Tịnh Hành và Tịnh Không vừa mới trở về chùa Bạch Ngọc, lại tiếp tục đi ra ngoài.

Lúc bọn họ chạy tới nhà họ Dư, quả nhiên nhìn thấy nhà chính rất hỗn loạn, mà ông Dư vẫn luôn ngồi bàn thờ đã không còn bóng dáng, ngay cả tiểu quỷ cùng ngồi với ông Dư cũng biến mất, cũng không biết đã đi đâu rồi.

Tịnh Hành và Chân Độ đi một vòng quanh nhà chính, nhìn thấy trên bàn thờ có mấy dấu tay âm u lạnh lẽo, “Có lẽ ông Dư đã bị những con quỷ khác mang đi rồi.”

Ba anh em nhà họ Dư kinh hãi: “Cái gì? Là quỷ nào muốn bắt cha tôi?”

Chân Độ nói: “Theo tôi được biết, có một số con ác quỷ muốn tu hành, hay ra tay với những linh hồn vừa mới chết.”

Vừa dứt lời, ba anh em nhà họ Dư liền nổ tung, lúc đầu còn lo lắng đến rớt nước mắt, còn bây giờ thì tức giận đến mặt đỏ tía tai, mắt trợn to! Lại có ác quỷ muốn ăn hồn phách cha bọn họ? Thật quá đáng!

“Là ác quỷ nào quá đáng như vậy, dựa vào việc ăn hồn phách của người khác để tu hành, quá độc ác rồi. Tiểu sư phụ, cầu xin hai người, cầu xin hai người cứu cha tôi, ông ấy vốn chưa sống đủ đã chết thảm rồi, không nghĩ tới sau khi chết lại gặp phải tai họa như vậy, để ông ấy chừng ấy tuổi rồi còn chịu nhiều tội như vậy, chúng tôi phận làm con thực sự rất bất hiếu!”

Đương nhiên bọn họ cũng muốn cứu, nhưng không biết người ở nơi nào, sao cứu được đây.

Ngay lúc bọn họ đang khó xử, đột nhiên một tiểu quỷ bay vào, nhô đầu ra khỏi tường, giống như có một cái đầu được treo trên tường, hình như nhìn rất quen, chính là một trong những tiểu quỷ ngồi gặm đùi gà lúc trước, âm trầm lại có chút khiếp đảm nói: “Tôi biết bọn họ ở đâu, Cố đại sư đã đi tới đó trước rồi……”

Vậy thì tốt, có người tới dẫn đường thì dễ nói rồi.

Tịnh Hành giải thích với ba anh em nhà họ Dư một chút, rồi đi ra ngoài, người nhà họ Dư đưa ba vị tiểu sư phụ tới trước cửa, khẩn trương nhìn bọn họ đi xa, chắp tay trước ngực cầu xin ông trời, hy vọng có thể cứu cha bọn họ trở về.

Mà Cố Phi Âm có quỷ làm thảm bay cho nên bay rất nhanh, bay qua những rừng cây, rất nhanh đã tới một vách núi, tiểu quỷ nói, đại ca gì đó đang ở đây, chọn vị trí này rất tốt, bởi vì cửa vào ở ngay vách núi, người khác khó mà phát hiện được, cho dù phát hiện được, muốn đi vào trong cũng phải tốn nhiều sức lực, cũng đủ để quỷ ở bên trong ra đối phó.

Một cái hầm bí mật như vậy, nhất định là bên trong có rất nhiều tiền vàng bạc châu báu gì đó……

“Đại sư, thủ hạ của đại ca này có tới mấy chục con quỷ, bọn họ rất lợi hại, chúng ta chỉ có mấy người, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.”

“Đúng vậy đại sư, nếu không thì chúng ta trở về tập hợp nhiều quỷ một chút rồi tới đây? Hay là chờ hai tiểu sư phụ Tịnh Hành và Chân Độ tới rồi cùng đi vào trong, nhiều người sẽ mạnh hơn đúng không.”

Lúc này Cố Phi Âm đang ở kéo sợi dây thừng bằng bông, cũng không biết dây thừng này có đủ để trói quỷ không? Không sao, quỷ lớn thì chém làm đôi, để dồn lại rồi trói luôn.

Lúc này ông Dư thực sự đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, ông mạnh miệng nói: “Không mời, tang lễ của tôi tôi muốn mời ai thì mời, tôi không muốn mời mấy người tới uống rượu, mấy ngươi ỷ mình là những quỷ mạnh tới làm khó, mấy người chính là thổ phỉ là kẻ cướp.”

Lão già thối tha này rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cần phải cho ông ta thấy sự lợi hại của bọn họ, “Anh Hào, để em dạy cho ông ta một bài học!”

Rắc rắc, sau đó cánh tay ông đã bị tháo gỡ.

Ông Dư chưa nhìn thấy tình cảnh này bao giờ? Sợ tới mức hét lên A A, đau đến mức gào khóc, nhưng hét nửa ngày, lại đột nhiên phát hiện, Ơ? Lại không đau tới mức chết đi sống lại cũng không chảy máu?

Ông mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn cánh tay mình bị anh Hào kia cầm trong tay, gặm răng rắc mấy miếng, bộ dạng còn rất thèm khát liếm liếm môi, bộ dạng hung tàn lại thèm nhỏ dãi.

Vậy mà ăn ăn ăn, ăn cánh tay ông?

Ông Dư: “……??!!”

Hai mắt ông nhắm lại, tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch