Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 193:

Chương 193




Bắt đầu là có người trốn ở nhà vệ sinh hút thuốc, xe lửa bị ép ngừng khẩn cấp, thật vất vả lên đường, còn nói là sao mà có sự cố được, khiến họ yên tâm tưởng đến chiều là đến, nhưng giờ hơn nửa đêm rồi vẫn còn bị kẹt.

Đây là đắc tội ông trời sao? !

Tuy lão rất khỏe mạnh nhưng cũng không chịu nổi nhiều giày vò đâu!

“Chân Độ, thầy đưa ngày sinh tháng đẻ cho tôi, để tôi đoán cho một quẻ”

Chân Độ cười ha hả, dường như không bị sự hành hạ này ảnh hưởng tí nào: “ Tôi cũng không biết, sư phụ nói nhặt tôi từ đống rác, sư phụ nói trong mệnh tôi có tai, sống vất vả hơn người khác một chút.”

Đâu chỉ vất vả một chút, mà là vô cùng vất vả!

Chân Độ cảm kích nói: "Cám ơn mọi người quan tâm, cảm ơn, tôi không sao, từ nhỏ đến lớn tôi quen rồi, một lát cũng không chết được."

Nguyện: "..."

Tịnh Hành: "..."

Ai, nhìn ngoài cửa sổ bóng đêm mịt mờ, cũng không biết còn có thể thành phố đến A hay không.

...

Trương đạo trưởng chuyển cho Cố Phi Âm 200 000 tệ, tiền vừa tới tay cô liền bị đau bụng, cô liền nhịn đau bụng và đau lòng chuyển lại 199 000 tệ, nhờ Trương đạo trưởng thay cô quyên góp cho dân gặp nạn, khiến ông vô cùng xúc động, suýt nữa bật khóc, nói thẳng Cố Phi Âm thật là người tốt, nhưng không cần nhiều như vậy, chính cô đang ở nhà thuê, thời gian trôi qua túng quẫn, muốn quyên tiền chỉ cần có lòng là được.

Lại nói Cố đại sư cứu nhiều người như vậy, so với mấy trăm ngàn tệ còn đáng giá hơn nhiều!

Trương đạo trưởng càng nói Cố Phi Âm càng đau lòng, chỉ có thể nuốt giận cúp điện thoại, sau đó nằm trong quan tài mắng cẩu lão thiên cả ngày, chờ có cơ hội, cô nhất định phải lôi cẩu lão thiên ra đánh đến cha mẹ nhận không ra.

"Ầm ầm —— "

Một tiếng sấm rền từ trên trời truyền xuống, dường như muốn chém thẳng vào linh hồn con người, các du khách đi chơi trong nhà ma sợ hãi la to, tè cả ra quần, sợ đến mức khóc tí tách.

Nhà ma này đáng sơ quá đi, luồng khí âm u như xuất hiện từ sâu trong linh hồn, tạo cho người ta cảm giác trong đấy có quỷ thật!

Giá như tìm dược đạo sĩ thì hay biết mấy... Công trạng, thành quả của Cố Phi Âm ngày hôm nay bị trấn lột, không nói nữa.

Có điều khi cô về nhà, chẳng trông thấy cô gái hàng xóm tản bộ trên trần, cũng chẳng trông thấy bà lão cầm chổi quét tới quét lui. Hai quỷ này sau khi mặc quần áo mới rất vui vẻ, cả đêm qua không có ngủ, chỉ có sờ sờ bộ đồ, bây giờ chắc là đi khoe đồ rồi.

Cô cũng không suy nghĩ tiếp, chuẩn bị ra bờ sông kiếm thủy quỷ lấy chút cá, tôm ăn, hơn 100 000 tệ nói không có sẽ biến mất, cô không nỡ tiếc tiền, cô định bụng mấy tháng nay không mua thức ăn, nếu có thể sẽ để thủy quỷ đi biển kiếm chút rong biển, cải trắng, cơm cuộn rong biển các loại về. Đó cũng tính là đồ ăn, mang ra hầm ăn với móng heo và xương sườn.

Thế nhưng khi cô vừa ra khỏi cửa cô, nữ quỷ áo đỏ gấp gáp vung roi đến đây, cô ấy hốt hoảng nói: "Không xong không xong, thi thể Bính Bính nhà cô bị đào ra!"

... Cái gì? Có người đào mộ cô gái Bính Bính? Đây thật là quá đáng! Đào mộ người khác giống như khám nhà diệt tộc, chính là thù không đội trời chung!

Cô khắc sâu cảm giác thống khổ khi bị người ta đào mộ, lúc này trong lòng cực kỳ căm phẫn: "Đi, chúng ta đi xem!"

Thế nhưng chuyện này hơi lệch so với suy nghĩ của Cố Phi Âm, bởi vì mộ của Bính Bính không có bị đào, mà là thi thể của cô ấy bị người ta đào ra ngay dưới đáy ga-ra cao ốc bỏ hoang, thi thể của cô đông cứng trong tường xi măng. Do đây là lầ thi công thứ hai, bản vẽ có chút thay đổi, tường vốn nguyên vẹn bị đập ra, đập một hồi lòi ra cỗ thi thể.

Phiá bên thi công đều kinh hãi, nhất là ông chủ và chủ thầu, bọn họ rất cố gắng mới vượt qua được sự sợ hãi với quỷ, bỏ ra mấy chục nghìn tệ mới có người làm ở khu quỷ, thiết kế bản vẽ thi công lần nữa, là vì sao? Không phải là vì kiếm tiền à! Họ đầu tư nhiều như vậy đâu thể để thua lỗ chứ.

Không nghĩ tới thay đổi bất ngờ, lần đầu tiên là gặp quỷ, hiện tại thì gặp thi thể, cẩu lão thiên không cho bọn họ đường sống thật sao?

Chuyện thi thể ở cao ốc bỏ hoang bị đào ra trực tiếp gây chấn kinh cho toàn bộ dân ở đường Phú Dân, rất nhiều hàng xóm đều qua đấy hóng hớt, ông Vương dĩ nhiên cũng tới, chen chúc mãi mới lên phía trước được, muốn nhìn bộ dáng người chết ra sao, lỡ biết đâu là cô hồn dã quỷ cứu hai ông cháu? Bởi vì lúc đầu các cô ấy ở đấy mà.

Đáng tiếc cảnh sát đến sớm quá, không chỉ vạch rõ phân tuyến còn che thi thể lại, muốn nhìn cũng không được, khiến ông Vương vội muốn chết..

Lúc Cố Phi Âm tới đã khá trễ, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy, nhưng trái lại cô nhìn thấy Bính Bính đang bay trên trời phía xa xa, bây giờ cô ấy mặc một bộ quần áo lấp lánh xinh đẹp, giống như bà lão, nữ quỷ trung niên, phu nhân quỷ và bọn nha hoàn, tạo thành phong cảnh bầu trời lấp lánh. Y phục này rất đẹp, chả biết khi nào cô mới được mặc, ghen tị muốn chết.

Mỗi người đều nhe răng, khuôn mặt trắng bệch, gặm ngọn nến trong tay.

Vừa gặm vừa thì thầm: “ Sao cô chui ở chỗ này thế? Chết thế này thật quá thảm rồi! Kẻ nào làm vậy?”

Phu nhân quỷ nói: "Sao cô không nói sớm để cho cô gái tóc dài kéo cô ra, kiếm cái mộ có phong cảnh đẹp chôn, chứ đỡ hơn bây giờ cả mộ cũng chả có”

Nử quỷ trung niên nói: “ Phu nhân, người nói sai rồi, chỗ giấu thi thể này là mấu chốt quan trọng để bắt tội phạm, không thể chạm vào, nếu Bính Bính nói sớm, chúng ta có thể đi báo cảnh sát, cô gái tóc dài chả phải có quan hệ với đồn cảnh sát ư? Để cô ấy báo cảnh là là được, không thể để tội phạm ung dung ngoài vòng pháp luật.”

Tiểu Hỉ âm u cười một tiếng: "Đúng, trước tiên kiếm ra tội phạm, sau đó giết gã!”

"Đừng, nếu cô dính vào nhân quả khi đi địa giới sẽ phải ở trong chảo dầu sôi hai năm, cái loại thua súc vật này chắc chắn sẽ bị tử hình, chờ gã chết chúng ta chộp gã về, làm giống như cô gái tóc dài ấy, chặt tay chân của gã rồi treo trên cầu, để gã mỗi ngày chịu nỗi khổ gió táp mưa sa, muốn chết không được muốn sống không xong!”

"Tốt! Chiêu này của cô gái tóc dài quả nhiên âm hiểm độc ác, chúng ta cũng làm vậy đi!”

Mấy nữ quỷ thương lượng một trận, càng nói càng hăng say, hận không thể lập tức giết người rồi quất roi vào thi thể để giải tỏa mối hận trong lòng.

"Bính Bính, cô nói một câu coi?”

Cô gái hàng xóm ôm ngọn nến gặm gặm, mắt nhìn xuống đất, khuôn mặt trắng bệch âm trầm.

...

Dân ở đường Phú Dân lại như ong vỡ tổ ở đồn cảnh sát, vì bọn họ kiếm được ở người chết khá nhiều giấy tờ liên quan, nhất là giấy CMND, chờ lấy được tư liệu điều tra, Giang Thiên đã không thể bình tĩnh.

Bởi vì người chết này nhìn cực kỳ quen mắt, đây chẳng phải nữ quỷ kẹt đầu trên trần nhà lúc ẩn lúc hiện khi quỷ ám đồn cảnh sát sao?

Anh nhìn đi nhìn lại, còn kéo theo đội trưởng và ba đồng sự từng gặp quỷ qua xem, bọn họ sau khi xem thì đều lộ vẻ kinh ngạc, sợ hãi. Hắn vừa đi vừa về nhìn mấy mắt, xác định lại xác định, còn lôi kéo lúc trước cùng một chỗ gặp quỷ đội trưởng cùng đồng sự một hai ba đều đến xem, bọn hắn sau khi xem, mắt lộ kinh ngạc, khiếp sợ không thôi. Lần này không có sai, đúng là cùng một người, anh không bịhoa mắt.

Giang Thiên nói: "Tôi đi tìm Cố đại sư một chút nhé, tìm được Cố đại sư chắc là có thể tìm được... cô ấy."

Đội trưởng suy tư nói: "Vậy tôi cùng đi với cậu."

Chỉ cần tìm được người trong cuộc, sẽ mau chóng tìm ra hung thủ.

Khi Giang Thiên và đội trưởng đi tìm Cố Phi Âm thì cô đang ở nhà, căn phòng nho nhỏ của cô đều bị quỷ chiếm hết, mà đối tượng họ vây quanh, chính là Bính Bính đang bay trên trần nhà. Họ nói không ngừng và tặng cho cô ấy rất nhiều quà an ủi, rồi nói báo thù linh tinh gì đấy, xong lại nói đừng tức giận, lời nên hay không nên đều nói ra hết.

Hơn nữa, tiền thưởng và tạ lễ mấy ngày nay nhận được khá nhiều, tiền tiết kiệm trong ví mỗi nhà nhiều không nói, còn dư cả ngọn nến, do bên kia mang tận mấy rương làm đồ ăn vặt cho bọn họ, mỗi người được chia một túi lớn, đều sợ nghèo đói, tiết kiệm có thể ăn mấy ngày.

Lúc này bỏ ra để an ủi Bính Bính nhiều đến nỗi Bính Bính trên trần nhà không chịu được, dính luôn ở trên đấy, còn nến xếp ở dưới đất.

Cố Phi Âm thấy Bính Bính rất đáng thương, hèn chi lúc trước cô mượn quan tài cô ấy tức giận như vậy, hóa ra ngay cả mộ cũng không có. Được rồi, về sau quan tài của cô có thể cho cô ấy ở, dù sao giờ cô ngủ giường được. Vì thế cô ở cửa sổ giựt chân Bính Bính, coi như an ủi.

Thời điểm Giang Thiên và đội trưởng tới cửa nhà Cố đại sư, đã không nhịn được rụt cổ, rùng mình một cái, bọn họ đều cảm thấy, lạnh!

Bọn họ rụt rè nhìn lướt căn phòng, trong phòng trống trải, không có thứ gì, nhưng họ cảm giác nơi này không chỉ có một mình Cố đại sư. Bây giờ cô ấy đang cười toét miệng, vẻ mặt quỷ dị nhìn họ: “Tôi đang muốn tìm các anh mà không ngờ các anh tự đến, hờ hờ”

Giang Thiên: "..."

Đội trưởng: "..."

Vì sao lại có ảo giác bước vào ổ trộm cướp, một đi không trở lại chứ?

Đó là bởi vì bọn họ không biết, khoảnh khắc họ bước vô cửa, toàn bộ quỷ ở quanh Bính Bính đều vây quanh hai người, chỉ muốn đưa con mắt và cái miệng trước mặt họ để liên tục nói.

"Hai người bắt được hung thủ chưa?”

"Hai người tới hỏi chủ nhà chuyện Bính Bính sao?”

"Kẻ giết Bính Bính nhất định là người xấu, mấy người tranh thủ thời gian tìm ra hung thủ đi! Tuyệt đối không để gã sống yên!"

"..."

"..."

Cũng khó trách đội trưởng và Giang Thiên cảm thấy chung quanh càng ngày càng lạnh.

Cố Phi Âm sầu não nhìn đám quỷ ngu muội, cảnh sát dù gì cũng là quan, dí sát mặt tra hỏi ai thèm nói? Trước tiên phải tỏ thái độ chứ, cô vội phất phất tay nói: “ Nhường chút đi, để đồng chí cảnh sát uống miếng nước rồi nói”

A, nhóm quỷ nhỏ nghe xong, cảm thấy quả thật nên ngồi xuống trước, rồi mới vui vẻ nói chuyện ha.

Thế là nhóm quỷ nhỏ mau tản ra, còn đẩy cái ghế ra hiệu hai người mau ngồi xuống.

Cố Phi Âm cười ha hả: "Mau mời ngồi."

Giang Thiên: "..."

Đội trưởng: "..."

Hai người tê cả da đầu, ngồi nghe nụ cười thân thiết có chút quỷ dị.

Mặt khác, quỷ nha hoàn tiểu Hỉ đi theo phu nhân qủy trải qua không ít việc đời, do thế cô am hiểu sâu đạo đãi khách, liền đi xuống phòng bếp bưng hai chén nước sôi lên. Ban đầu cô tính pha trà, nhưng lá trà đen đối với cô gái tóc dài là một vật khá xa xỉ, nên chắc chắn cô không có, chỉ có thể bưng lên tạm chén nước sôi để nguội. Thật ra cô cũng tính mang lên chút hoa quả, tất nhiên thứ đó cô gái tóc dài cũng chả có nốt, đúng là nghèo phát sợ, phải giả bộ đựng chén nước sôi bằng bát lớn!

Giang Thiên và đội trưởng nhìn hai cái chén lớn bay ra từ trong phòng bếp, không có một giọt sánh ra ngoài, hoàn hảo đặt ở trước mặt bọn họ.

Giang thiên: "..."

Đội trưởng: "..."

... Hai người hai mặt nhìn nhau, hiện tại bọn họ đang được mấy con quỷ chiêu đãi sao? ? ?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch