Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 49:

Chương 49




Mặc dù chuyện gặp ma trong rạp đã qua vài ngày nhưng mỗi lần Cao Tài nhắm mắt lại thì trước mắt như lại hiện lên hình ảnh cô gái tóc dài nhét lệ quỷ vào trong miệng, lúc đêm khuya tĩnh lặng, anh còn phảng phất nghe thấy tiếng gáy, khò khò khò…

Ký ức đêm đó năm lần bảy lượt xuất hiện trong giấc mơ của anh, làm cho anh ngay cả lúc ngủ cũng không được yên bình, thậm chí anh còn phải đi gặp bác sĩ tâm lí, mong có thể thoát khỏi cái thứ ám ảnh đáng sợ kia.

Hơn nữa trước đó, anh vẫn luôn cho rằng cô gái tóc dài đáng sợ kia cũng là quỷ, chỉ là cô ta không ăn thịt người thôi, trên người vẫn còn chút nhân tính nhưng phải làm quỷ, cho nên bọn họ mới có thể sống sót qua đêm đó, nhưng khi xem đoạn chương trình quay trong nhà ma, cả người anh đều chấn kinh!

Tuy rằng hình ảnh xám xịt không nhìn rõ lắm nhưng diễn viên đóng vai quỷ và cô gái tóc dài thật sự rất giống nhau--- huống hồ ngày cả tư thế đi lại cũng rất giống, cả cảm giác âm trầm cũng không khác gì.

Cô ta là nhân viên nhà ma à? Anh thật sự không dám tin.

Cao Tài vội vàng muốn chứng minh, anh cho người đại diên liên hệ với tổ chương trình xin được số điện thoại người phụ trách nhà ma, bởi vì sợ truyền ra vài tai tiếng không cần thiết, cũng lo lắng bị phóng viên theo dõi, hoặc là bị người của đặc bộ phát hiện, thu hút sự chú ý không cần thiết--- tuy Cao Tài không hề biết gì mấy chuyện ma quỷ thần thánh này, thậm chí trước khi gặp ma ở rạp chiếu phim anh còn không tin trên đời có quỷ, sau đêm đó thế giới quan của anh hoàn toàn điên đảo, người có thể ăn quỷ chỉ sợ cũng không đơn giản. Anh lo mình sẽ rước lấy phiền toái cho cô nên bây giờ anh mượn danh nghĩa chương trình liên hệ với người phụ trách nhà ma.

Anh vốn muốn liên hệ trưc tiếp với Cố Phi Âm-- nghe nói cô gái tóc dài tên là Cố Phi Âm— đáng tiếc đối phương không có di động, chỉ có thể liên hệ gặp mặt thông qua người phu trách nhà ma, vốn đã hẹn sau giờ tan tầm gặp ở của công viên giải trí, ai ngờ đối phương có buổi liên hoan, đành đẩy buổi gặp mặt xuống ngày mai.

Cao Tài tự nhận mình không phải một người vội vàng, anh trầm ổn, ở trong giới giải trí đã lâu, nếu thiếu kiên nhẫn thì không tồn tại lâu được, nhưng bây giờ anh thật sự có chút gấp gáp, nếu không thể cởi bỏ nỗi băn khoăn trong lòng mà cứ thế bỏ về, chỉ sợ buổi tối lại mất ngủ.

Cho nên tuy rằng cuộc hẹn dời sang ngày hôm sau anh cũng không vội bỏ đi, ngược lại theo đến tiệm lẩu.

Chờ bọn họ ăn cơm xong, hi vọng đối phương có thể bớt chút thì giờ gặp anh.

Trợ lí không hiểu sao Cao Tài lại cố chấp như vậy, chỉ là một diễn viên nhỏ trông khá khủng bố trong nhà ma thôi mà, cần gì phải nghiêm túc như vậy? Khuyên mãi nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ, cũng may diễn viên này cũng tạm ổn, nếu đổi thành người khác nghe nói chương trình hẹn, chắc phải sướng nhảy cẫng lên mất?

“Anh Cao, vị Cố tiểu thư này thật ra rất thú vị, quả nhiên không hổ là cô gái có thể nằm trong quan tài.”

Cao Tài liếc trợ lí một cái, nói: “Câm miệng, đừng có nói hươu nói vượn, nếu cậu không làm được đừng có đi theo tôi. Hôm nay không có việc gì nữa, cậu lái xe về trước đi.”

Trợ lí: “… “

Trợ lí bị đuổi đi, còn lại một mình Cao Tài đợi bên ngoài tiêm lẩu gần hai tiếng đồng hồ.



Cố Phi Âm ăn một nồi lẩu thần tiên, chỉ cảm thấy cả tâm hồn và thể xác đều bị chinh phục, cú tưởng nằm ăn vạ trong tiệm không đi nổi, cô muốn đổi công việc, ngày ngày được bao nhiêu nồi lẩu vây quanh thế này đúng là sung sướng. Nhưng mà cô lại nghĩ mình phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể có thể có công việc yên ổn như bây giờ, mỗi ngày nằm kiếm tiền, còn có lãnh đạo thần tiên mời ăn lẩu, lãnh đạo lại coi trọng cô như vậy, nếu mà phải từ bỏ thì cũng hơi tiếc.

Hơn nữa chân cô vẫn còn đau, cũng không thích hợp chạy bàn, cô có thể tạm thời đem công việc trong tiệm lẩu liệt vào danh sách công việc trong tương lai, dù sao thì… ai cũng nói không chừng cô sẽ lại thất nghiệp, dù sao ông trời thối tha cũng thích hành hạ cô như vậy.

Lãnh đạo thần tiên tròn mắt nhìn Cố Phi Âm ăn từ đầu đến cuối, ông ta có thể nhìn ra vẻ chưa đã thèm từ gương mặt u ám của cô?

“Ăn, ăn no rồi à?”

“No rồi.” Cố Phi Âm thoả mãn nói, “Không ngờ lẩu lại ngon như vậy.”

Lãnh đạo thần tiên kì quái hỏi: “Trước kia cô chưa từng ăn lẩu à?”

Cô lắc đầu: “Lần đâu tiên ăn, ngon thật đấy! Cảm ơn lãnh đạo, tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ!”

Lãnh đạo thần tiên thấy cô có chút đáng thương,cũng không biết từ núi nào chạy ra, không chỉ không nhớ đã từng trải qua quá khứ thế nào, ngay cả lẩu cũng chưa từng được ăn.

Đến lúc rời khỏi tiệm lẩu Cố Phi Âm vẫn còn chút lưu luyến không dứt, nhưng bụng cô đã no căng, cảm giác chưa ăn được gì mà đã no rồi? Lại nói lẩu ngon như vậy, cũng không biết khi nào mới có thể ăn lại, còn quý như thế, nếu không thì chờ hai năm nữa lại đến ăn, lãnh đạo thần tiên lại mời khách thì càng tốt!

Ông chủ tiệm lẩu tiễn một bàn người này đi còn thở ngắn than dài, không hiểu sao tối nay làm ăn không tốt lắm, mọi khi có thể ngồi đầy một phòng, hôm nay lại chỉ có mấy bàn…

Đoàn người đứng ở cửa tiệm lẩu, từng người một chuẩn bị lái xe về nhà, ngoại trừ Cố Phi Âm, những người còn lại phần lớn là tiện đường đưa nhau về, hoặc gọi xe taxi, bên kia đã sắp xếp xong hết rồi, lãnh đạo mới hỏi Cố Phi Âm: “Tiểu Cố, cô về thế nào đây?”

Cố Phi Âm nói: “Tôi định đi bộ về, he he.”

Lãnh đạo à lên một tiếng, còn tưởng nhà Cố Phi Âm gần đây: “Phải đi mất bao lâu?”

“Cũng không lâu lắm đâu, chắc khoảng một tiếng.”

Mọi người: “…”

Lãnh đạo có chút một lời khó nói hết, cô gái tiết kiệm như vậy đúng là hiếm có trên đời, “Xa quá, hơn nữa bây giờ cũng muộn rồi, cô đi một mình không an toàn, để tôi gọi taxi cho cô”

Thuê xe về thế này cũng quá là xa xỉ, hơn nữa theo cô quan sát chỗ này cách toà nhà bỏ hoang của cô rất xa, gọi taxi cũng mất ba bốn mươi tệ, số tiền này đủ cho cô ăn vài ngày, “Không cần gọi xe đâu, tôi đi xe buýt về là được rồi.” Phương tiện giao thông công cộng chỉ mất hai tệ, rẻ hơn xe taxi nhiều.

Lãnh đạo nghĩ rồi nói: “Vậy được rồi, trên đường chú ý an toàn.”



Lãnh đạo và Cố Phi Âm vừa mới ra khỏi tiệm lẩu, Cao Tài chờ bên ngoài đã nhìn thấy nhưng anh không lập tức đi sang bởi vì trước cửa tiệm lẩu có rất nhiều người, anh sợ bị nhận ra nên ở bên cạnh đợi một lát. Đến lúc Cố Phi Âm và đồng nghiệp tạm biệt nhau xong, cô đi đến trạm chờ xe buýt anh mới vội đuổi theo.

Cố Phi Âm cũng không biết có người đuổi theo mình, cô thấy xe buýt đến thì vội lên luôn.

Bây giờ đã hơn mười giờ, trên xe buýt chỉ có vài người, ngoài ba người đàn ông và hai người phụ nữ còn có hai bà cháu, cô lấy một tờ hai tệ ra trả tiền xe rồi tìm chỗ ngồi xuống, bởi vì ăn no quá, trên xe lại êm như ru nên cô dứt khoát dựa luôn vào cửa sổ, chuẩn bị ngủ một chút.

Cao Tài lên xe sau sờ nửa ngày cũng không lấy đâu ra hai tệ, nói đúng ra ngay cả một xu tiền mặt anh cũng không có, anh hơi xấu hổ nói: “Có thể trả qua di động không?”

Tài xế cười cười: “Không có thì thôi, lần sau nhớ mang là được.”

Cao Tài nói cảm ơn rồi cũng đi xuống tìm chỗ ngồi, lại thấy hai người một nam một nữ vốn đang ngồi trước mặt Cố Phi Âm đều run rẩy đứng dậy, lén lút chuyển sang vị trí khác…

Như vậy tốt rồi, mấy chỗ xung quanh Cố Phi Âm đều trống cả.

Cao Tài: “…” Đây là máy quét hình người trong truyền thuyết à.

Cao Tài nheo mắt đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh Cố Phi Âm, vừa ngồi xuống anh liền không tự giác xoa hai tay, không biết có phải ảo giác không mà anh ta lại cảm thấy không khí lạnh hơn vậy…?

Trong xe im ắng, không ai nói chuyện, mọi người trên xe hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc là cúi đầu chơi điện thoại, ngay cả bà lão ôm cháu trai trong lòng cũng ngủ gà ngủ gật, chỉ có cô gái ngồi ở hàng ghế cuối cùng kỳ quái nhìm chằm chằm anh, có hơi khó tin, nhưng lại có vẻ muốn xác nhận sự thật.

Cao Tài kéo mũ lưỡi trai sụp xuống, liếc mắt nhìn cô gái tóc dài bên cạnh, giờ phút này cô đang an tĩnh dựa đầu vào cửa sổ, mái tóc vừa đen vừa dài rũ xuống che nửa khuôn mặt cô, thoạt nhìn cả người đều giấu trong mái tóc, thực sự có hơi khủng bố.

… Đúng là làm người ta phải tránh xa ba bước.

Anh hít vào một hơi, quay đầu sắp xếp câu chữ trong miệng, rốt cuộc phải nói thế nào mới để mình không bị ăn luôn, lại không đắc tội người khác?

Xe buýt số 1 càng đi càng xa, con đường này tương đối hẻo lánh, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp vài chiếc xe khác, người lên xe dọc đường cũng ít, chỉ có ba người đàn ông lên xe ở ngã tư. Họ ngồi ba ghế cạnh nhau đằng trước, không chơi điện thoại, cũng không ngủ, chỉ ngồi thẳng tắp, Cao Tài tuỳ tiện quét mắt nhìn qua rồi rất nhanh lại nhìn sang Cố Phi Âm bên cạnh, cô vẫn đang ngủ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Cao Tài không dám quấy rầy cô, anh đột nhiên hơi hối hận, hình như bản thân quá lỗ mãng, đến không đúng lúc, có lẽ ngay cả cô gái bình thường đối mặt với hành vi này của anh cũng cảm thấy tâm tư anh không đơn thuần.

Đương lúc anh đang lo lắng thì lại nghe thấy đứa cháu trong lòng bà cụ khóc oà lên, bà cụ vội lấy trong túi ra hai que kẹo, một cái nhét vào miệng cậu bé, một cái lắc lư trước mặt, cậu bé vừa ngậm kẹo vừa khóc, dỗ kiểu gì cũng không được, bà cụ sốt hết cả ruột.

Tiếng khóc trẻ con vô cùng chói tai, lại không kiêng dè gì, cả khoang xe đều tràn ngập tiếng khóc.

Người chơi di động, người ngủ đều không nhịn được nhìn về phía đứa trẻ, nhíu mày.

Cao Tài cũng nhìn đứa bé vài lần, lại nhìn Cố Phi Âm bên cạnh, phát hiện động tĩnh lớn như vậy mà cô còn ngủ được, đúng là lợi hại.

Anh không biết mỗi đêm Cố Phi Âm đều ngủ trong tiếng quét xoàn xoạt và nhày bình bịch, âm thanh đó còn kinh khủng hơn thế này nhiều.

Cậu nhóc bên kia khóc xong lại nổi tính ương bướng, ném que kẹo trong tay ra thật xa, bà cụ vừa tức vừa vội: “Thằng bé này, không phải đã nói không được ném đồ lung tung rồi à?”

Cậu bé cùng lắm mới có bốn tuổi, nước mắt nước mũi ròng ròng nhìn bà, miệng gào lên: “Ông nội, con muốn ông nội ô ô ô ô!”

Bà cụ nói: “Chúng ta đi gặp ông bây giờ đây, ông nội ở nhà chờ chúng ta rồi, con khóc nữa là bà không cho con đi gặp ông đâu.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch