Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Phải Là NPC

Chương 26: [Đã beta] Văn Sĩ Áo Trắng Trong Sơn Trại

Chương 26: [Đã beta] Văn Sĩ Áo Trắng Trong Sơn Trại




Chính sảnh Hắc Sơn trại là một tòa viện nhỏ hai cửa vào.

Đối diện với quảng trường, là nơi làm việc của đại hán mặt đen và thuộc hạ binh chủng Tinh Anh, giống với phòng làm việc của thôn trưởng Phượng Vũ thôn.

Tiến vào phía sau, mới là chỗ ở của đại hán mặt đen.

Sau khi vào sau chính sảnh, Tô Mục và Lạc Thiên Thiên phat hiện đầu tiên không phải là một bảo rương sau khi thông qua phó bản, cũng không phải địch nhân mai phục đánh lén.

Mà là một văn sĩ mặc trường bào trắng, nhìn rất có dáng vẻ thư sinh, có hơi thở tuổi trẻ!

Rất rõ ràng, đây là người trong sơn trại.

Nhưng mà.

Thời điểm Tô Mục và Lạc Thiên Thiên đi tới, văn sĩ áo trắng chẳng nhưng không khẩn trương, ngược lại giống như đã sớm biết Tô Mục và Lạc Thiên Thiên sẽ tới, thần thái vẫn giữ tự nhiên chào hỏi với hai người: “Học trò Bạch Kỳ Sơn, bái kiến hai vị đại nhân.”

Ánh mắt quét trên người văn sĩ áo trắng một chút, Tô Mục lên tiếng nói: “Người Hắc Sơn trại?”

Bạch Kỳ Sơn gật đầu, “Đúng vậy.”

“Cho ta một lý do để không giết ngươi.” Tô Mục bước lên một bước, tia sát ý tỏa ra từ trên người, áp bách Bạch Kỳ Sơn.

Đúng lúc này, Lạc Thiên Thiên tới gần Tô Mục, nhỏ giọng nói: “Tô Mục, người này là quân sư quạt mo của Hắc Sơn trại đó!”

“Cho ta một lý do để không giết ngươi!”

Tựa như không nghe được Lạc Thiên Thiên nói, Tô Mục lặp lại một lần lời nói của mình.

Nhìn thấy phản ứng của Tô Mục, Lạc Thiên Thiên như có điều suy nghĩ lui sang một bên, không lên tiếng nữa, không can thiệp vào quyết định của Tô Mục.

Bạch Kỳ Sơn cũng không phải là NPC binh chủng.

Dưới khí thế bức bách tỏa mùi máu tanh của hơn hai trăm người Tô Mục đã giết, sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, nhưng thần thái lạnh nhạt tự nhiên không có thay đổi, chỉ nói với hai người: “Hai vị đại nhân, mời đi theo ta.”

Tiếp theo.

Bạch Kỳ Sơn đi trước, mang theo Tô Mục đi sau tới đằng sau viện.

Sau khi tiền vào phòng ngủ trong viện, Bạch Kỳ Sơn loay hoay một chút ở một chỗ che giấu, khối đá ở nơi hẻo lánh trong phòng ngủ liền rơi xuống dưới, lộ ra một thông đạo dưới mặt đất.

Không do dự, Bạch Kỳ Sơn đi đầu, tiến vào thông đạo.

Tô Mục và Lạc Thiên Thiên theo sát phía sau, cũng đi theo vào.

Sau đó.

“Oa!”

“Thật nhiều tiền!”

“Tô Mục, chúng ta phát tài rồi!”

Dưới thông đạo là một tầng hầm.

Mượn ánh sáng truyền tới trong thông đạo, Tô Mục có thể thấy rõ ràng tràng cảnh trong tầng hầm.

Toàn bộ tầng hầm chỉ có mười mét vuông, toàn bộ được lát phiến đá.

Đồ vật trong tầng hầm cũng không nhiều. Ngoại trừ rương kim loại trong một góc hẻo lánh, còn lại ở giữa trưng bày một bản văn án.

Lúc này, Lạc Thiên Thiên đứng cạnh cái rương kim loại kia. Rương kim loại đã mở, bên trong là đầy đồng tiền vàng óng ánh! Đoán chừng có hơn ngàn miếng!

Hơn ngàn miếng đồng vàng a!

Cho dù là Tô Mục, đối mặt với món tài phú khổng lồ như vậy, cũng không nhịn được có chút kích động.

Bởi vì điều này đại biểu, không chỉ là tiền cho lần chuyển chức sau của hắn, mà sẽ còn lại rất nhiều tiền nữa! Khoản tiền còn lại, tuyệt đối có thể khiến Phượng Vũ trấn tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng!

Kích động trong lòng, mặt ngoài Tô Mục không có vẻ gì khác thường.

Khi Lạc Thiên Thiên thu tiền vàng vào thanh vật phẩm, Tô Mục đi tới trước tấm văn án ở giữa tầng hầm.

Trên văn án chỉ có hai vật phẩm.

Một là đại cung màu đen, một món khác là bộ giáp lưới màu bạc. Hai trang bị đặt trên văn án, đều tản ra quang mang nhỏ bé khó nhận ra.

“Thiết Thai cung (1): Trang bị bạc. Lấy sắt nguyên chất và gân hổ biến dị làm nguyên liệu, từ thợ rèn dốc sức chế tạo thành cường cung trăm cân, người không có lực cánh tay hơn người thường không thể sử dụng. Thuộc tính: Khoảng cách công kích +50%. Yêu cầu trang bị: 40 điểm Sức mạnh.”

“Giáp lưới vảy bạc: Trang bị bạc. Lấy bạc nguyên chất làm vảy, lấy tơ nhện trăm năm làm dây, trải qua 7749 ngày bện mà thành giáp lưới, có lực phòng ngự không tầm thường đồng thời không làm giảm tính linh hoạt.”

Khi bàn tay chạm đến hai trang bị, thông tin của hai món đồ cũng nổi lên từ trong đầu hắn.

Hai trang bị!

Mà còn là trang bị bạc!

Luận phẩm chất, huyền thiết trọng giáp và huyền thiết Mạch đao đều không thua kém trang bị bạc, nhưng huyền thiết trọng giáp và huyền thiết Mạch đao là trang bị tự mang sau khi chuyển chức, thuộc về trang bị của binh chủng, không mang thuộc tính gì, cũng không có xét cấp bậc.”

Hai trang bị trước mắt này, là hai thứ hắn lần đầu tiên nhìn thấy có thuộc tính.

Nhặt Thiết Thai cung trên văn án lên, Tô Mục kéo thử một chút, sau đó hài lòng đeo nó trên lưng mình. Yêu cầu 40 điểm Sức mạnh, toàn bộ Phượng Vũ trấn cũng chỉ có hắn có thể sử dựng thiết thai cung.

Có cây cung Thiết Thai này, cung gỗ của hắn rốt cuộc có thể về hưu rồi.

Nhận lấy Thiết Thai cung, Tô Mục đem giáp lưới vảy bạc đưa cho Lạc Thiên Thiên. Có huyền thiết trọng giáp phòng ngự không thua kém, hắn không cần đến chiến giáp bạc nữa.

“Oa!”

“Trang bị bạc!”

Thời điểm giáp lưới đến tay Lạc Thiên Thiên mừng rỡ không thôi, ánh mắt Tô Mục lại chuyển hướng sang Bạch Kỳ Sơn.

“Còn chưa đủ.”

Hơn một ngàn đồng vàng cùng hai trang bị bạc, đây đã là thu hoạch cực kỳ phong phú.

Nhưng, đây chỉ là chiến lợi phẩm sau khi Tô Mục hạ sơn trại. Dù không có Bạch Kỳ Sơn, chỉ cần Tô Mục và Lạc Thiên Thiên cẩn thận tìm kiếm, vẫn có thể lấy được những chiến lợi phẩm này.

Muốn sống sót, Bạch Kỳ Sơn cần xuất ra con bài đánh bạc hơn!

Nghe Tô Mục nói, Bạch Kỳ Sơn vẫn nguyên bộ dạng thần sắc tự nhiên lạnh nhạt, khẽ cười nói: “Hai vị đại nhân, mời tiếp tục đi theo học trò.”

(1) Thiết Thai cung: Một rong bốn cây thần cung nổi tiếng trong lịch sử Việt Nam. Thiết Thai cung là binh khí nổi tiếng của tướng Nguyễn Quang Huy, người Phú Yên. Nguyễn Quang Huy thường sử dụng cây ngân câu (móc câu bạc). Thiết Thai cung có cánh làm bằng thép, nòng bằng sắt, trọng lượng rất nặng, sức bắn xa gấp ba, bốn lần cung thường. (Theo news.zing)






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch