Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Là Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi

Chương 26: Hai Năm Rưỡi (2)

Chương 26: Hai Năm Rưỡi (2)


Thiếu niên vung Huyền Thiết trọng kiếm cả ngày, trở về tiểu trấn.

“A Phi, mau tới đây, ăn bát đậu phụ này.”

Trước một gian hàng, Liễu Thúy Nhi thân mang váy lục, vẫy vẫy tay gọi thiếu niên.

“Tới ngay.”

Thiếu niên vui vẻ chạy đến trước tiệm đậu phụ ngồi xuống.

Đậu phụ trắng mềm, dùng đũa đánh nát, rắc chút muối mịn, rưới dầu vừng lên trên, thêm hành lá và rau thơm băm nhuyễn trang điểm.

Liễu Thúy Nhi đem một bát lớn đầy ắp đậu phụ trộn đưa cho thiếu niên.

Thiếu niên lập tức ăn như hổ đói.

“A Phi, ngươi có phải thiếu tiền không? Sao cứ thấy ngươi vác gùi thuốc chạy sâu vào trong núi lớn vậy?”

“Đừng nói là đi gặp Nam Chúc tiên sinh nhé.”

“Trong hai năm qua, ngươi không có việc gì là lại đi đào dược thảo, giúp Quách đại thúc đưa tin, xuống sông Thái Bình mò cá.”

“A Phi, thiếu tiền cứ nói với tỷ tỷ.”

Liễu Thúy Nhi trong mắt hiện lên vẻ rầu rĩ mà nói.

“Thúy Nhi tỷ, ta sở dĩ suốt ngày chạy khắp nơi, là muốn tích lũy tiền, nhờ Hàn đại thúc ở ngõ Tật Phong, rèn cho ta một thanh kiếm.”

“Rèn kiếm?!”

Liễu Thúy Nhi ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn kiếm làm gì?”

Thiếu niên đặt đũa xuống, lấy ra khăn tay lau miệng.

Khẽ cười nói: “Thúy Nhi tỷ, ta quyết định, khi trưởng thành sẽ rời khỏi tiểu trấn, đi xông xáo giang hồ.”

“Đao quang kiếm ảnh, tiên y nộ mã giang hồ.”



Trên đường về nhà, A Phi thấy được Liễu gia gia đang bán kẹo hồ lô.

Những viên trái cây đỏ tươi, trong suốt, bóng bẩy như ngọc, được bọc đầy nước đường, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thèm chảy nước miếng.

A Phi không có mua.

Không phải vì không có tiền.

Mà lại không muốn ăn.

Dù cho thiếu niên chưa từng được nếm thử.

Trở lại tiểu viện đất vàng ở ngõ Ô Y.

A Phi đầu tiên là nhóm lửa, đun một nồi nước nóng.

Sau đó rửa sạch bụi trần trên người.

Đi vào phòng chính, thắp ba nén hương, cắm vào lư hương.

Hành lễ bái lạy trước linh bài mẫu thân.

“Mẹ, ngài rời xa nhi tử đã tám trăm chín mươi bảy ngày rồi.”

“Hôm nay, sư phụ chính thức dạy ta luyện kiếm. Chuôi Huyền Thiết trọng kiếm này thật nặng, hai cánh tay nhi tử hiện giờ vẫn còn đang phát run đây.”

“Hôm nay, con ăn một bát lớn đậu phụ trộn, vẫn không phải trả tiền, bằng không Thúy Nhi tỷ lại muốn lải nhải, khiến Bồ Tát cũng phải rơi lệ mất.”

“Mẹ, Thúy Nhi tỷ nửa năm nay sống thật vui vẻ, chưa từng vui vẻ đến thế, bởi vì Ly Sơn ca đã đi làm việc bên ngoài.”

“Thúy Nhi tỷ rốt cuộc không cần bị đánh nữa.”

“Mẹ, đợi hài nhi học thành tài, chờ Ly Sơn ca trở về, ta sẽ lập tức xử lý hắn.”

Trời chiều rải vào trong phòng.

Thiếu niên đối với linh bài, tự lẩm bẩm một mình.



Hôm sau.

Sáng sớm.

“A ~”

Trong Đông Sương phòng của tiểu viện, đột nhiên vang lên một tiếng kêu gào thảm thiết.

Trong phòng, trên giường gỗ.

Cảm nhận từng tấc thịt trên đôi tay truyền đến cơn đau nhói như kim châm, sắc mặt A Phi trắng bệch như tờ giấy.

“Sao lại đau đến thế này?”

Dường như đang bị cái cưa cưa xẻ.

“Hí ~”

Trong tiếng hít khí lạnh, A Phi khó nhọc mặc y phục rồi ra cửa.



Nửa canh giờ sau.

Mặt trời mới lên ở hướng đông.

A Phi đi vào tiệm thợ rèn duy nhất trong tiểu trấn, nằm ở ngõ Tật Phong.

Bên trong cửa hàng bốn phía thông gió, than đen cháy xì xì trong lò lửa, bốc lên từng làn khói than cay xè.

Mấy hán tử cường tráng mình trần để ngực trần, đang không ngừng vung vẩy búa sắt, từng nhát từng nhát nện lên thanh sắt đỏ rực.

Tia lửa bắn tung tóe.

Tiếng búa vang vọng không ngớt.

Những giọt mồ hôi nóng hổi, lấm lem tro than, lướt qua thân thể tựa đồng đúc sắt rèn của các hán tử.

A Phi mắt mở to như chuông đồng, vô cùng hâm mộ không thôi.

“Uy, tiểu tử ngõ Ô Y, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến xem ta đánh sắt vậy?”

Một vị nam nhân thân hình vạm vỡ, thấp bé, đầu trọc láng bóng đi ra khỏi cửa hàng.

Hắn kéo chiếc khăn vải vắt trên cổ xuống, lau đi khuôn mặt đẫm mồ hôi.

“Hàn đại thúc…”

“Làm càn, ai là thúc của ngươi?”

Nam tử đầu trọc trợn tròn mắt, tựa như một con mãnh hổ hung hãn.

“Ách, Hàn đại ca, ta muốn nhờ ngài rèn cho tiểu tử ta một thanh kiếm.”

“Hắc hắc, có bản vẽ không?”

“Có.”

A Phi từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành được gấp vuông vắn, mở ra rồi đưa tới.

Tiếp nhận giấy Tuyên Thành, nam tử đầu trọc cúi đầu nhìn một cái.

“Vẽ cái khỉ gió gì thế này!”

“Đây gọi là kiếm sao? Còn không to bằng một phần trăm vật dưới háng lão tử!”

Nam tử đầu trọc ném tờ giấy Tuyên Thành cho thiếu niên.

“Nói đi, khi nào lấy kiếm?”

“Nói trước này, mấy ngày nay ta rất bận rộn, không có thời gian rèn cho ngươi cái kim may này đâu.”

Thiếu niên hiếu kỳ nói: “Hàn đại ca ngươi bận rộn việc gì vậy?”

Đầu trọc cười như không cười nhìn chằm chằm thiếu niên: “Ta đang rèn một thanh tuyệt thế bảo đao, một thanh đao đồ long ~”

“Đao Đồ Long?!”

Thiếu niên thì thào.

“Lắm lời quá, lúc nào lấy kiếm?”

“Ách, Hàn đại ca, không biết số phí này…”

Đầu trọc duỗi ra bàn tay lớn phủ đầy vết chai: “Già trẻ không lừa, năm trăm lượng bạc Tuyết Hoa!”

Thiếu niên cũng vươn bàn tay nhỏ, khẽ cắn môi: “Năm lạng!”

“Ha ha ha!”

Tiếng cười ngông cuồng và khinh miệt của đầu trọc, khiến tro bụi bốn phía tiệm thợ rèn rơi lả tả.

“Tiểu tử!”

Tiếng cười im bặt.

Đầu trọc hung dữ trừng mắt nhìn thiếu niên, kẻ đang tái mặt vì sợ nhưng vẫn giữ vẻ kiên định.

Hắn gằn từng chữ.

“Thành giao!”



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch