Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Là Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi

Chương 30: Mài kiếm (1)

Chương 30: Mài kiếm (1)


A Phi không nhớ rõ bản thân đã bắt đầu ghi chép từ lúc nào.

Có lẽ khi mới mấy tháng tuổi, có lẽ khi lên một tuổi, hoặc cũng có thể là khi lên hai tuổi.

Khi còn là hài nhi nằm trong tã lót, khi đã có thể nhận ra khuôn mặt người, A Phi nhớ rõ khuôn mặt đầu tiên không phải mẫu thân của hắn, mà chính là Thúy Nhi tỷ.

Khi đó Thúy Nhi tỷ cũng mới mười một, mười hai tuổi, vẫn còn là một nữ hài nhỏ chớm nở như nụ hoa.

Nữ hài mỗi ngày đều bế lấy hài nhi.

Có lúc nàng sẽ chọc hài nhi làm mặt quỷ, có lúc lại chẳng sợ người khác làm phiền mà lắc trống lúc lắc không ngừng.

Hài nhi cười khanh khách, nữ hài cũng sẽ cười theo.

"Rắc rắc ~ "

Mây đen cuồn cuộn, Lôi Đình cuồng bạo giáng xuống.

Mưa như trút từ thiên hà rơi xuống.

Từng hạt mưa lớn đập vào mái ngói, phát ra những tiếng "đùng đùng" không dứt.

"Tiểu Yến Tử, chíp chíp chíp. Đối mặt chủ nhà khẽ thì thầm."

Thiếu niên chậm rãi đứng dậy.

Hắn nắm thật chặt chiếc váy lục, thứ đang bao bọc lấy đầu lâu của Thúy Nhi tỷ, ép vào lồng ngực mình.

Trong mưa gió, thân ảnh đơn bạc của thiếu niên chợt chao đảo, lung lay như người say rượu.

Thiếu niên cảm giác trước ngực mình bỗng trống rỗng, như thể có hai bàn tay vô hình xuất hiện.

Một bàn tay siết chặt cổ họng hắn, như muốn khiến hắn ngạt thở.

Bàn tay còn lại hung hăng nắm lấy trái tim hắn, một nỗi đau đớn không thể chịu đựng nổi.

Cả hai bàn tay đồng thời phát lực.

Thiếu niên tựa như muốn đem chiếc váy lục ướt đẫm máu, cái đầu lâu trắng hếu kia cùng hai đoạn xương đùi ép chặt vào lồng ngực.

"Thúy Nhi tỷ, chúng ta về nhà."

Sắc trời ảm đạm, mưa như trút nước.

Thiếu niên mỗi một bước, đều đi thật khó khăn.

"Tiểu Yến Tử, chíp chíp chíp.

Đối mặt chủ nhà khẽ thì thầm:

Không ăn thóc của ngươi.

Không ăn kê của ngươi.

Tại dưới mái hiên của ngươi, ta vừa vặn làm tổ có con cái."

Tiếng gió rít, tiếng mưa rơi, xé vụn lời ngâm nga của thiếu niên.

Đây là một bài đồng dao mà thiếu niên khi còn rất nhỏ thường xuyên nghe.

Khi ấy, hài nhi là hắn, chỉ cần khóc ré lên hoặc không ngủ được, Thúy Nhi tỷ liền nhẹ nhàng ngâm nga.

Mỗi lần nghe được bài đồng dao của tỷ tỷ, thiếu niên liền cảm thấy an lòng.

Loại cảm giác an toàn phát ra từ sâu trong tâm hồn ấy, là thứ mà mẫu thân hắn chưa từng cho.

"Tiểu Yến Tử, chíp chíp chíp.

Đối mặt chủ nhà... Trộm... trộm thì thầm..."

Thanh âm thiếu niên bỗng nghẹn ngào, không rõ lời.

Trận mưa to này, hẳn là do nước mắt của bản thân hắn hóa thành.

Thiếu niên cảm thấy như vậy.

Hắn bi thương đến thế, là bởi kiếp này, hắn sẽ không còn được gặp lại tỷ tỷ nữa.

. . .

Mưa roi rít.

Sâu trong con hẻm nhỏ.

Ánh đèn leo lét như hạt đậu.

Hắt lên vách tường là cái bóng đầu lâu khổng lồ, theo ánh nến mà chập chờn đôi chút.

Thiếu niên đang giặt quần áo.

"Ào ào ào ~ "

Chiếc y phục vừa vặn, huyết thủy ào ào chảy xuống, rơi vào trong chậu đồng đầy ắp huyết thủy đỏ thẫm.

Giặt sạch chiếc váy lục của Thúy Nhi tỷ xong.

Thiếu niên lấy ra một khối khăn vải, mượn ánh nến, tỉ mỉ lau sạch nước mưa trên đầu lâu cùng hai đoạn xương đùi.

Cuối cùng, thiếu niên mang theo ghế nhỏ cùng đá mài, ngồi dưới mái hiên, bắt đầu mài kiếm.

Hắn mài thanh thiết kiếm rỉ sét loang lổ này.

Tối nay, thiếu niên muốn giết người!

. . .

"Két ~ két ~ cạch!"

Tiếng mài kiếm từng tiếng, đâm vào sâu trong màn mưa gió.

Theo thời gian trôi qua, từng mảng rỉ sét bong ra.

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt như tuyết, một tay ấn vào thân kiếm, một tay nắm chặt chuôi kiếm.

Hắn cứ một chút một chút, không ngừng lặp lại động tác ấy.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu.

Thanh thiết kiếm bao phủ đầy rỉ sét, cuối cùng cũng mất đi vẻ mục nát của nó.

Thân kiếm thon dài thẳng tắp, sáng rõ như nước mùa thu, lấp lóe hàn mang lạnh lẽo.

Thiếu niên đứng dậy, bước vào trong nhà.

Nhìn cái đầu lâu trên bàn, hắn nhẹ nhàng nói: "Thúy Nhi tỷ, đừng sợ, giờ ta sẽ để Chung Ly Sơn đi cùng tỷ."

Nắm chặt thiết kiếm, thiếu niên bước ra khỏi phòng.

Giẫm lên bùn đất lầy lội, hắn bước ra khỏi sân viện của mình.

Lập tức, một tiếng "ầm" vang lên, cánh cổng sân cạnh vách bị đá văng ra.

Thiếu niên không biết kẻ nam nhân kia có đang ngủ ở nhà hay không.

Không quan trọng. Dù sao mặc kệ hắn ở đâu, hắn đều chắc chắn phải chết!

Tiến vào sân viện, hắn đi tới trước gian phòng chính.

Thiếu niên nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng.

Trong tiếng "két" khe khẽ, cánh cửa gỗ mở ra một khe hở nhỏ.

Một cỗ mùi rượu nồng đậm xộc thẳng vào mặt.

Trong phòng tuy tối tăm, nhưng thiếu niên liếc mắt đã thấy kẻ đang ôm vò rượu, nằm ngủ say trên giường.

Thiếu niên nhẹ buông tay.

Thiết kiếm rơi xuống, dễ dàng cắm thẳng xuống đất.

"Chung Ly Sơn, ngươi không xứng chết dưới kiếm của ta!"

Trong tiếng nói khẽ khàng, thiếu niên đi về phía phòng chứa đồ.

Rất nhanh, hắn quay trở lại, trên tay dẫn theo một cây búa.

Đẩy cửa tiến vào trong phòng.

Lặng yên không một tiếng động đi đến bên giường.

Nhìn kẻ nam nhân đang ngủ say như chết.

Thiếu niên cao cao giơ cây búa của mình.

Nhắm thẳng vào đầu gối của kẻ nam nhân, hắn hung hăng bổ xuống một búa.

Khi này, thiếu niên đã là võ phu thất phẩm cảnh đỉnh phong, dễ dàng nhấc được tảng đá ngàn cân.

Một búa toàn lực giáng xuống.

Một tiếng "răng rắc" vang lên, hắn trực tiếp chém đứt cẳng chân phải của kẻ nam nhân.

Thậm chí lưỡi búa còn găm sâu vào ván giường.

"A ~ " Tiếng hét thảm tê tâm liệt phế xuyên vào sâu trong màn mưa.

Dù cho đã uống say như chết, kẻ nam nhân vẫn bị nỗi đau đớn từ chiếc chân gãy làm cho bừng tỉnh.

Nhìn thiếu niên mặt mũi dính đầy máu, chậm rãi giơ búa sắc lên.

Kẻ nam nhân cố nén đau đớn, run rẩy nói: "A.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch