Lúc tất cả mọi người đang giật mình kích động, thì bốn ngươi Từ Tất Đắc, Trương Hưng, Trần Khả, Lý Tư Dịch đã tới hiện trường.
"Gặp qua lão tổ." Phương Ngôn dẫn đầu đông đảo nguyên lão Lôi Cực tông tiến lên, hành lễ nói.
Trong khi Lâm Phi Vũ sắc mặt vui mừng, đứng lên, đi đến trước bốn người Từ Tất Đắc, Trương Hưng, thi lễ một cái, sau đó nói với Trương Hưng: "Sư phụ, rốt cuộc ngài đã đến!"
Trong Tứ tổ, thì Trương Hưng chính là người thu Lâm Phi Vũ làm làm đệ tử.
Vừa rồi Trương Hưng thấy Lâm Phi Vũ quỳ gối trên lôi đài, nhướng mày: "Chuyện gì xảy ra?"
Lâm Phi Vũ tiến lên một bước, nói với Trương Hưng nói: "Sư phụ, trước khi ngài tới, Diệp Phong ỷ lại chính mình có thiên phú Tam Hoa Tụ Đỉnh, Tứ Khí Triều Nguyên, bức bách chúng ta quỳ xuống xin lỗi!" Vẻ mặt ủy khuất, cũng không có nhắc đến chuyện đổ ước.
"Ha." Trương Hưng ngạc nhiên, nhìn về phía Diệp Vô Trần trên lôi đài.
Lúc này, Phương Ngôn tiến lên, giải thích chuyện Trang Bất Phàm, Lâm Phi Vũ vu khống Diệp Vô Trần Khí Luân là tử luân.
Từ Tất Đắc nghe xong, đối với Lâm Phi Vũ còn đang ủy khuất trách mắng: "Ngươi vứt sạch thể diện của Lôi Cực tông, lại còn dám cáo trạng với chúng ta!"
Lâm Phi Vũ sắc mặt đỏ lên, cúi đầu, không dám phản bác.
Trong Tứ tổ, Từ Tất Đắc thực lực mạnh nhất, thân phận cao nhất, ngay cả sư phụ hắn Trương Hưng cũng phải xưng hô Từ Tất Đắc là sư huynh, hắn vừa rồi ở trước mặt bọn người Diệp Vô Trần là uy phong lẫm liệt, nhưng ở trước mặt Từ Tất Đắc, ngay cả cái rắm cũng không dám thả nửa cái.
Từ Tất Đắc quát tháo xong Lâm Phi Vũ, quay đầu lại, nhìn Diệp Vô Trần, thấy trên đỉnh đầu hắn Tam Hoa, Tứ Khí tỏa ra từng sợi tia sáng kỳ dị, khắp khuôn mặt đều là dáng tươi cười: "Ngươi chính là Diệp Phong?"
Diệp Vô Trần lạnh nhạt nói: "Đúng vậy."
Từ Tất Đắc thấy phản ứng của Diệp Vô Trần, cũng không tức giận, dáng vẻ tươi cười thân thiết: "Ngươi là tượng đá tổ sư tuyển định người hữu duyên, hiện tại lại có Tam Hoa Tụ Đỉnh, Tứ Khí Triều Nguyên, có nguyện ý bái ta làm thầy không?"
Nói đến đây, sợ Diệp Vô Trần không nguyện ý, lại nói tiếp: "Nếu như ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ truyền thu sở học cả đời ta cho ngươi, nếu ngươi muốn linh đan để tu luyện, ta sẽ cho ngươi linh đan, nếu ngươi muốn linh thạch, ta sẽ cho ngươi linh thạch."
"Hơn nữa tất cả công pháp bí tịch trong Lôi Cực tông, ngươi cũng có thể tùy ý đọc qua."
Chúng đệ tử Lôi Cực tông chấn kinh.
Nếu muốn linh đan, thì cho ngươi linh đan!
Nếu muốn linh thạch, thì cho ngươi linh thạch!
Tất cả công pháp bí tịch, có thể tùy ý đọc qua!
Đãi ngộ này, cũng quá tốt đi! các cao thủ 13 nước cũng không khỏi hâm mộ nhìn Diệp Vô Trần, cái này không phải là thu đồ đệ, mà rõ ràng là cầu đồ.
Lâm Phi Vũ sắc mặt khó coi, hắn mặc dù bái Trương Hưng vi sư, nhưng cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, đãi ngộ của hắn chỉ là bằng với Thái Thượng trưởng lão bình thường, mỗi một tháng chỉ có thể nhận ba viên trung phẩm linh đan, 300 linh thạch trung phẩm, hơn nữa một số công pháp bí tịch chí cao của Lôi Cực tông, hắn cũng không có quyền lợi được đọc qua.
Diệp Vô Trần nhìn vẻ mặt chân thành của Từ Tất Đắc, lắc đầu: "Ta vô ý bái sư."
Cái gì!
Hiện trường tất cả cao thủ, đều là kinh ngạc mà nhìn Diệp Vô Trần.
Cự tuyệt?
Phương Ngôn cười khổ, tiểu gia hỏa này, thật đúng là! Trước đó đã cự tuyệt qua nguyên lão Dư Dung, hiện tại, ngay cả lão tổ Từ Tất Đắc cũng cự tuyệt.
Lúc đầu Từ Tất Đắc kích động, cõi lòng đầy hi vọng mà đến, nghe Diệp Vô Trần không chút do dự liền cự tuyệt, không khỏi nhăn mặt.
"Ngươi, không suy nghĩ kỹ chút sao?" Từ Tất Đắc vẫn không tin Diệp Vô Trần sẽ cự tuyệt.
Vừa rồi hắn nói là thu làm đệ tử chứ không phải thu làm tọa tiền đồng tử!
"Không cần cân nhắc." Diệp Vô Trần lắc đầu.
Có thể làm sư phụ hắn, cũng chỉ có vũ trụ vô thượng đại đạo.
Mặc dù nói bái Từ Tất Đắc làm vi sư, về sau ở Lôi Cực tông làm cái gì cũng sẽ thuận tiện, nhưng hắn vẫn không do dự chút nào cự tuyệt.
Cho dù hắn phải vào bí cảnh Lôi Cực tông lấy đồ vật năm xưa hắn để lại, cũng không cần thiết nhất định phải bái Từ Tất Đắc làm vi sư.
Từ Tất Đắc thấy Diệp Vô Trần vẫn lắc đầu, thất vọng.
Lúc khảo hạch, Lê Thiên Thiên triển lộ Linh Lung Hoàng Thể, kinh động tứ phương, hắn cũng không ra khỏi bí cảnh để thu đồ đệ, hiện tại ngượ c lại thì tốt, hắn từ bí cảnh đi ra tự mình đến gặp Diệp Phong này, người ta lại không nguyện ý.
Nửa giờ sau, bốn người Từ Tất Đắc, Trương Hưng tràn đầy thất vọng quay trở về bí cảnh.
Mọi người thấy Từ Tất Đắc có chút mất mát rời đi, đều thổn thức không thôi.
"Tên ngu ngốc này, thật không biết đầu óc hắn đang nghĩ gì." Đông Hoàng Tuyết thấp giọng nói thầm.
Cơ duyên tốt như vậy, nàng nghĩ mãi mà không rõ tại sao Phong lại cự tuyệt.
Nàng năm đó cầu Từ Tất Đắc thu nàng làm đồ đệ, nhưng là bị Từ Tất Đắc cự tuyệt, hiện tại, Từ Tất Đắc cầu Diệp Phong, Diệp Phong ngược lại không vui.
Ngẫm lại, nàng cảm thấy không thoải mái.
Nàng là Tứ công chúa Đông Hoàng quốc, còn Diệp Phong chỉ đến từ một tiểu gia tộc ở Thanh Dương thành của Đông Hoàng quốc mà thôi.
Sau khi bốn người Từ Tất Đắc rời đi, Phương Ngôn tự mình phát thưởng cho Diệp Vô Trần, phần thưởng có một kiện binh khí hạ phẩm Linh khí, một bình hạ phẩm linh đan, 10. 000 linh thạch hạ phẩm.
Những phần thưởng này, đối với những đệ tử ngoại môn khác của Lôi Cực tông mà nói, thì cực kỳ phong phú rồi, nhưng đối với Diệp Vô Trần thì chỉ là gân gà * mà thôi, Diệp Vô Trần cũng không mở ra bình hạ phẩm linh đan kia ra, trực tiếp ném toàn bộ ban thưởng vào trong Đại Địa Đỉnh.
Diệp Vô Trần mang theo ba người Đoàn Vĩnh rời khỏi hiện trường.
Bất quá, vừa rời quảng trường, thì gặp Nhậm Doanh Dung đang đi tới, đôi mắt đẹp u oán của nàng nhìn Diệp Vô Trần: "Vô Trần công tử, ngươi ghét ta như vậy sao, cố ý lấy chuyện Khí Luân ra gạt ta." Diệp Vô Trần lắc đầu: "Ta Khí Luân đích thật là tử luân." Cũng không nhiều giải thích, cùng ba người Đoàn Vĩnh rời đi.
Nhậm Doanh Dung nhìn bóng lưng Diệp Vô Trần rời đi, thở dài, gia hỏa này, cho tới bây giờ còn muốn lừa nàng.
Mộc Lâm Sâm đuổi kịp Diệp Vô Trần, cười nói: "Ta nói ngươi được a, thâm tàng bất lộ, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Tứ Khí Triều Nguyên, chậc chậc." Sau đó lại không nhịn được: "Chà chà!"
"Tứ Khí Triều Nguyên mà thôi." Diệp Vô Trần lắc đầu.
Trên đường từ Đống Thổ trở về, hắn vẫn luôn thu nạp nội đan Địa Long để tu luyện, cho nên, sau khi ngưng tụ ra Thủy Khí và Hỏa Khí, thì hắn tiếp tục ngưng tụ ra Mộc Khí và Kim Khí, hiện tại còn lại Thổ Khí là chưa ngưng tụ được.
Cho nên, còn chưa tính là viên mãn.
Mộc Lâm Sâm nghe Diệp Vô Trần nói Tứ Khí Triều Nguyên mà thôi, im lặng.
"Ta nói, ngươi muốn đả kích ta, thì cũng không cần thiết như thế đâu." Mộc Lâm Sâm nói.
Diệp Vô Trần cười nói: "Tối nay Ngươi tới phủ đệ ta, ta mời ngươi ăn thịt rồng."
Mộc Lâm Sâm sững sờ, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Vô Trần: "Ngươi, không phải đang nói đùa chứ?"
"Không phải." Diệp Vô Trần cười nói.
"Thật?" Mộc Lâm Sâm lại nhìn ba người Đoàn Vĩnh, Trần Hải, A Lực một chút.
"Ngươi thích tới hay không." Diệp Vô Trần lười nhác nhiều lời, mang theo ba người Đoàn Vĩnh rời đi.
Mộc Lâm Sâm nuốt nước miếng một cái, tiểu tử này, thật sự mời hắn ăn thịt rồng?
Nói thật, cái đồ chơi này, đúng là hắn chưa từng ăn, không biết là vị gì nhỉ.
Đến ban đêm, Mộc Lâm Sâm bán tín bán nghi đúng hẹn mà tới, Diệp Vô Trần triệt xuống đại trận trong phủ, để A Lực mang Mộc Lâm Sâm tiến vào.
Vừa tiến vào phủ, Mộc Lâm Sâm đã nghe được hương thơm mê người tựa như Long Đản, hắn giật mình, cái này, hình như, thật sự là thịt rồng? ! Hắn vội xông về sân nhỏ.
Vọt tới sân nhỏ, thấy bọn người Diệp Vô Trần đang gặm thịt rồng vàng óng, ngay cả đầu Ô Thú Mã kia cũng gặm một khối, Mộc Lâm Sâm hai mắt trừng trừng.
"Ngươi tới trễ." Diệp Vô Trần thấy Mộc Lâm Sâm xông tới, cười nói: "Bất quá, ta còn lưu lại cho ngươi một khối."
Mộc Lâm Sâm cơ hồ là xông tới, đoạt khối thịt rồng cuối cùng trên đống lửa kia vào trong tay mình.