Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 68: Một cây tiên dược chỉ đủ một bữa cơm?

Chương 68: Một cây tiên dược chỉ đủ một bữa cơm?




Lần trước Diệp Thiên Dật đưa nàng đi là đến khách sạn 3 sao thôi, bữa ăn đều là các món ăn gia đình bình thường. Dưới tình hình như vậy, tính luôn những món ăn mà Mục Thiên Tuyết gọi, không dưới 100 ngàn, còn nữa đây là khách sạn năm sao, hơn nữa nàng gọi món nhất định là những món đẹp mắt. Bữa ăn này Diệp Thiên Dật phải chi ra không ít tiền đâu…..

…………….. ……………

“Thiếu gia, ngươi đến rồi.”

Sân trước đại khách sạn Thiên Thủ, Mục Thiên Tuyết đứng đó kiêu hãnh như đóa sen trắng. Ngay cả khi không có tiền để trả, nàng vẫn không hề hoảng sợ, Diệp THiên Dật nói sẽ đến để trả tiền rồi. Vả lại, nàng cảm thấy nếu như bản thân muốn đưa tiền cũng sẽ có cách, cũng không hiểu những người này có ý gì. Không có tiền nhưng cô đã đưa cho bọn họ một gốc tiên dược, vậy mà ngươi kia nói nàng lừa gạt hắn, còn nói rằng loại hoa này công viên đằng sau nhà hắn còn nhiều hơn. Lẽ não loài người bây giờ phát triển đến mức mạnh mẽ như vậy sao? Chẳng trách trước kia Diệp Thiên Dật nói hắn phải đi lấy lại tiền, cây Tiên Dược này không đủ cho một người ăn một bữa cơm, thật sự làm cho nàng vô cùng ngạc nhiên.

“Ùm, đến rồi.”

Người đang bước lên là một người đàn ông mang cặp mắt kính gọng vàng, hắn nhận tin tức có người đến đây ăn cơm chùa. Vốn dĩ đây là chuyện nhỏ, không cần hắn quan tâm, hoặc là phế truất, hoặc là lao động đền tiền. Nhưng mà quản lí đại sảnh gửi cho hắn tấm ảnh của người đi ăn cơm chùa kia. Hắn đang chuẩn bị “nện” em gái nhỏ, toàn thân đều kích động, mất ba giây nhanh chóng “giải quyết”, sau đó vội vàng kéo quần lên chạy tới đây.

Người phụ nữ này, quá mức đẹp rồi đó ! ! Quả là so với những cô gái mà hắn từng gặp đều đẹp hơn. Người phụ nữ như vậy mà phải đi ăn còn chùa, chứng tỏ nàng đang thiếu tiền, còn bản thân hắn không thiếu nhất chính là tiền. Cho dù có xem như là tiêu tiền, nếu có được người phụ nữa này trong tay. Hắn tình nguyện tiêu mười nghìn lần cũng được nữa, bao nhiêu tiền cũng được.

Xung quanh có rất nhiều người nhìn xem cảnh này, bọn họ bàn tán rất xôn xao. Đại khái chủ đề là người phụ nữ đẹp như tiên nữ này, làm sao mà có thể ăn chực được nhỉ?

Mục Thiên Tuyết đương nhiên có thể nghe thấy, từ khi nào mà nàng bị người khác đánh giá như vậy? Rất khó chịu, nhưng nàng cũng là người biết tính toán thiệt hơn, nàng biết được lý do đầu tiên là do bản thân mình. Vì thế nên nàng không động tay động chân, yên lặng đứng chờ Diệp Thiên Dật.

Ở khoảng cách gần như vậy, Tạ Hiểu Phong nhìn thấy Mục Thiên Tuyết, hai con mắt đều sáng rỡ ! ! Con người ngoài đời quả thật là đẹp hơn bức ảnh một vạn lần. Không cần nói đến việc kiếm một người phụ nữ cùng đẳng cấp như thế này, chỉ cần nhìn thấy thôi, đã là một điều rất xa xỉ rồi ! ! Nhưng vẫn không thể hiểu, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy thực sự đang thiếu tiền sao? Xem ra ông trời đã cho hắn một cơ hội. Đàn bà thiếu tiền là thứ mà hắn dễ lấy được nhất.

“Khụ, khụ -------”

Tạ Hiểu Phong làm bộ ho lên hai tiếng, đeo cặp kính gọng vàng lên, đi về phía Mục Thiên Tuyết với dáng vẻ của quý ông lịch lãm.

“Cô nàng xinh đẹp này.”

Mục Thiên Tuyết quay đầu lại, nhìn hắn một cái.

Trời ơi ! ! ! Cái này thật là quá mức đẹp rồi đó. Đẹp đến mức khó tin, đẹp đến mức nghẹt thở, cảm thấy có thể nhìn gương mặt này gần thêm một chút thì tốt biết mấy ! ! !

“Là như thế này, ta là chủ của đại khách sạn Thiên Phủ. Đây là danh thiếp của ta.”

Tạ Hiểu Phong lặng lẽ cười, đưa danh thiếp cho Mục Thiên Tuyết.

Mục Thiên Tuyết nhận lấy, nghi ngờ nhìn nó. Danh thiếp? Đây là thứ gì?

Nhìn thấy Mục Thiên Tuyết nhận lấy danh thiếp của mình, trong lòng Tạ Hiểu Phong vui mừng khôn xiết.

“Các ngươi đi mấy người. Cô gái xinh đẹp như vậy đến đại khách sạn Thiên Phủ ăn cơm chính là vinh hạnh của chúng tôi. Lấy tiền? Ai cả gan dám lấy của các nàng?”

Gương mặt của Tạ Hiểu Phong tức giận, chỉ tay vào mấy người quản lý đại sảnh nói.

Mấy người bọn họ nhất thời cúi đầu xuống.

Sau đó, Tạ Hiểu Phong mỉm cười, nhìn Mục Thiên Tuyết: “Cô gái xinh đẹp à, ta mời người đi uống một ly, thấy thế nào?”

“Không cần, ăn no rồi.”

“Vậy……”

“Có người đến tính tiền.” Mục Thiên Tuyết nhàn nhạt nói, nói xong nàng quay người sang một bên, quan sát dòng xe cộ tấp nập bên đường.

“Hahaha, cô nương, ngươi ăn bữa ăn này tốn 58 vạn, là ăn cơm chùa, 58 vạn tiền cơm chùa, đủ để đem ngươi bỏ tù mục xương. Hay là thế này, cùng ta đi làm vài ly. Số tiền 58 vạn này, ta sẽ không lấy. Thấy thế nào?”

Tạ Hiểu Phong cảm nhận được thái độ lạnh lùng của Mục Thiên Tuyết, thái độ của hắn cũng dần trở nên lạnh lùng.

Rượu mời không uống thì uống rượu phạt.

Mục Thiên Tuyết lười biếng, không thèm trả lời hắn.

“Cho ngươi thêm một cơ hội, nếu không bổn thiếu gia cho ngươi uống rượu phạt.”

Tạ Hiểu Phong nhàn nhạt nói.

Mục Thiên Tuyết có hơi cau mày, con người này thật phiền phức, vẫn là Diệp Thiên Dật khiến nàng thoải mái hơn.

“Được, đây là thái độ của ngươi đúng không? Bổn thiếu gia đã quá khoan hồng độ lượng rồi. Người đâu ! ! !”

Mấy người bảo vệ cùng nhau chạy tới, đứng xung quanh Mục Thiên Tuyết.

“Đem nàng đi xuống cho ta.”

Vốn dĩ còn muốn mềm mỏng với nàng, nhưng bây giờ chỉ có thể cứng rắn đến cùng. Ép buộc mang xuống, còn lại chẳng phải chính mình muốn làm gì thì làm sao? Bên ngoài cho dù có tin đồn không tốt gì thì hắn vẫn đứng trên ranh giới của đạo đức, bởi vì nàng là người ăn không trả tiền trước.

“Êi, chờ chút. Uống, chúng ta uống”

Đúng lúc này, một giọng nói ở phía ngoài vang lên, Diệp Thiên Dật mỉm cười bước vào.

P/s: Từ ngày 01-07/09 team mình sẽ có các event ưu đãi quy đổi Kim phiếu

- Đẩy 30 KP cho bộ Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới sẽ nhận 900 TLT và mã giảm giá 20%

- Đẩy 100 KP cho bộ Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới sẽ nhận 3300 TLT và mã giảm giá 25%






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch