Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 74: Ma..ma…ma

Chương 74: Ma..ma…ma




Thi Gia Nhất cũng rất bối rối, đây là tình huống gì vậy? Tay nghề của nàng ta hoàn toàn không có vấn đề gì, bát đĩa cũng không có vấn đề gì, chính là cơm của Diệp Thiên Dật có bỏ thuốc tiêu chảy, tại sao bây giờ cơm họ ăn lại mặn như vậy mà Diệp Thiên Dật tới giờ vẫn ổn?

Điều này hoàn toàn không đúng! Hay là Diệp Thiên Dật đang giả vờ? Không, hoàn toàn không, độ mặn mà nàng ta không thể chịu được làm sao Diệp Thiên Dật có thể giả vờ bình tĩnh như vậy? Thật khó tin.

"Ngon lắm, thực sự rất ngon."

Diệp Thiên Dật trực tiếp cầm đĩa đổ rau vào bát của hắn, rau được gắp cùng cơm và một thìa chắn, hắn ăn một miếng to, rất tận hưởng.

Hai nàng con gái? ? ?

"Cho xin thêm một bát!"

Thi Gia Nhất không tin, cho dù có bỏ thuốc tiêu chảy, đối với người đạt cảnh giới như nàng ta cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, cho dù Diệp Thiên Dật đã ăn rồi, nàng cũng phải thử, thật khó tin.

Sau đó Diệp Thiên Dật đưa cho nàng, Thi Gia Nhất dùng đũa gắp một miếng, Họa Thủy bên cạnh với một khuôn mặt cay đắng, đôi mắt đỏ hoe vì vị mặn, nàng đang quan sát Thi Gia Nhất một cách cẩn thận.

Bữa ăn mà Diệp Thiên Dật đã ăn là gì? Những điều này không còn quan trọng nữa.

Thi Gia Nhất thử một miếng, nó có vị bình thường! Mùi vị của các món ăn cũng bình thường mà sao các món ăn mà bọn họ ăn lại mặn thế?

"Nói đi, ngươi đã làm cái quái gì?"

Sau đó Thi Gia Nhất trừng mắt với Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật nhún vai bực bội: "Ta nói Thi Gia Nhất cô, đừng khạc nhổ người ta, ta chưa làm gì từ khi ta vào đúng không? Ngươi nấu đồ ăn, còn ngươi nấu đồ ăn. Ta không hề đụng vào, đến cơm cũng là ngươi đã đưa nó cho ta. "

Thi Gia Nhất cảm thấy những gì Diệp Thiên Dật nói là hợp lý, nhưng một sự việc kỳ lạ như vậy khiến nàng chỉ nghĩ rằng nó có liên quan đến Diệp Thiên Dật.

"Không ăn nữa không ăn nữa!"

Thi Gia Nhất thực sự không hiểu tại sao.

Thực sự là gặp quỷ rồi.

Mười phút sau, đồ ăn đã được Diệp Thiên Dật ăn gần hết.

"Cô giáo Thi, ta đói bụng rồi."

Họa Thủy ngồi một bên bất lực nói.

"Này."

Thi Gia Nhất đưa cho Họa Thủy một mẩu bánh mì.

Đồ ăn mình nấu một miếng cũng không ăn được, ai có thể chịu đựng được sự uất ức này? Nhưng đồ ăn mà bản thân ăn cực kì mặn, mà đồ của Diệp Thiên Dật lại chằng sao cả, nàng thật sự không hiểu, thật là kỳ lạ quá rồi.

Họa Thủy nhìn cái chân gà trên bàn, sau đó tủi thân cắn mạnh bánh mì!

Được rồi, bây giờ ngươi đang hét lên, tí nữa xem ngươi gọi bố như thế nào.

Phụt--

Sau khi cắn một miếng bánh mì, nàng ta lập tập nôn ra.

"Mặn."

Họa Thủy không thể chịu đựng được nữa, cảm giác giống như đi tắm biển uống một ngụm nước biển, thực sự rất khó chịu.

"Gì?"

Thi Gia Nhất nhìn Họa Thủy không tin nổi, rồi cắn một miếng.

"Phụt ."

Nàng cũng nhanh chóng phun ra.

Bánh mì chưa bóc ra làm sao lại mặn thế? Chết tiệt?

Nàng bước đến bên Diệp Thiên Dật.

"Diệp Thiên Dật, ngươi nói xem, chuyện gì đang xảy ra?"

Diệp Thiên Dật kinh ngạc dang hai tay ra.

"Cái quỷ gì? Thi Thi, ngươi không thể trách ta mọi chuyện được không?"

Nàng chỉ có thể nghĩ rằng Diệp Thiên Dật đã nhúng ta, có lẽ nào hắn ta đã lén dùng thứ gì đó để đổ nước muối vào bánh mì khi nàng ta đang nấu ăn?

Thi Gia Nhất hít một hơi thật sâu và bước đi.

Họa Thủy đi đến tủ lạnh và lấy một chai nước.

Bây giờ không có vấn đề gì, phải không? Đồ uống vẫn chưa được mở ra, nên chắc chắn Diệp Thiên Dật không thể động tay chân.

Sau đó nàng ấy nhấp một ngụm, cả người sảng khoái.

Diệp Thiên Dật cảm thấy đồ uống này không nên động tay nữa, không bọn họ lại nghi ngờ cái gì, quá siêu nhiên rồi.

"Ta no rồi, cảm ơn ngươi đã chiêu đãi, Thi Thi, chúng ta nên trở về phòng."

Diệp Thiên Dật nhìn Thi Gia Nhất với một nụ cười và nói.

"Xem TV đi , này."

Thi Gia Nhất ném điều khiển từ xa cho Diệp Thiên Dật, đồng thời cố tình tiến lại gần Diệp Thiên Dật, bỏ một thứ gì đó vào người Diệp Thiên Dật.

Hai mắt của hai người phụ nữ trao đổi.

Họ đã thay đổi điều khiển từ xa. Chỉ cần hắn nhấn nút nguồn, điện sẽ phát ra từ nút nhỏ gắn trên người của Diệp Thiên Dật, đủ để hắn đau đớn. Điều khiển từ xa nằm trong tay hắn, dù sao thì họ cũng không nhấn. Họ có thể giả vờ chết lặng khi hắn ta bị điện giật, dù sao cũng không liên quan gì đến ta, ta không biết gì cả.

Diệp Thiên Dật cảm thấy có điều gì đó không ổn. Xem TV thì bọn họ có thể tự bấm, làm gì đưa hắn ta điều khiển từ xa?

Tấm thẻ lòng muốn sự thành, Diệp Thiên Dật đã trực tiếp nghĩ đến việc chuyển tất cả hậu quả của việc nhấn điều khiển từ xa sang người của Họa Thủy, đây có lẽ là một vấn đề nhỏ? Tất cả mọi người, ngay cả Diệp Thiên Dật cũng không thấy rằng chiếc cúc áo nhỏ đã được cài trên người của Họa Thủy.

Sau đó Diệp Thiên Dật nhấn nút nguồn.

Zi Zi Zi-

Họa Thủy, cả người run rẩy ở đó.

"Ma ... Ma ... Ma..."

Thi Gia Nhất và Diệp Thiên Dật ngẩn người.

Những gì mà Thi Gia Nhất giấu là, sao điện lại là ở trên người Họa Thủy? Nàng ta rõ ràng đã cài cúc áo trên người của Diệp Thiên Dật, mà thứ Diệp Thiên Dật lừa gạt là, đù má! Hai người phụ nữ này đã sử dụng rất nhiều tâm huyết để chỉnh hắn.

"Họa ... Họa Thủy..."

Phải tầm nửa phút thì dòng điện mới dừng lại, cả người Họa Thủy yếu ớt ngồi trên mặt đất, nghi ngờ cuộc đời.

Thật sự, nàng ấy sắp khóc rồi, nàng ấy từ khi nào lại phải chịu đựng mấy thứ này? Tại sao điện lại ở trên người nàng ấy?

"Ta ... ta đi lau mặt."

Họa Thủy uất ức chạy thẳng đến phòng tắm.

"Cái tình hình gì vậy?"

Diệp Thiên Dật cả gương mặt "đơ" ra.

"Ta đi xem Họa Thủy thế nào."

Sau đó Thi Gia Nhất vội vàng vào phòng tắm.

"Cô giáo Thi, tại sao ngươi lại cài cúc áo cho ta?"

Họa Thủy tìm thấy chiếc cúc trên người và cởi nó ra, nhìn Thi Gia Nhất với vẻ mặt đau khổ.

"Họa Thủy, ngươi phải tin ta, ta thực sự đã cài nó trên người của Diệp Thiên Dật, chẳng lẽ hắn ta tìm thấy nó rồi lén cài lên người ngươi sao?"

Thi Gia Nhất cũng bị sốc, Diệp Thiên Dật này lại lợi hại như vậy sao?

Họa Thủy lấy khăn lau mặt và bình tĩnh lại.

"Không sao, hắn ta sắp ngứa ngáy rồi, không sao."

Thi Gia Nhất an ủi Họa Thủy.

"Ừm……"

Họa Thủy bất lực kêu lên "ừm", mắt rung rung sắp khóc, thật sự là nàng chưa từng chịu oan ức như thế này.

Một lúc sau thì cả hai đi chơi.

"Thi Thi, đi ngủ đi."

Diệp Thiên Dật xoa xoa tay và nhìn Thi Gia Nhất nói.

"Đừng vội, chờ một chút."

"Chờ một chút? Chờ cái gì?"

"Chờ kịch hay bắt đầu."

Thi Gia Nhất nói.

"Kịch hay bắt đầu?"

Khóe miệng Diệp Thiên Dật khẽ giật, Diệp Thiên Dật không biết trong nước là cái gì, nhưng phải có thời gian mới phát huy tác dụng, tấm thẻ lòng muốn sự thành này sẽtrực tiếp phát huy tác dụng ...

Họa Thủy thực sự cảm thấy cái nhà này có mùi nguy hiểm, sau đó nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân dường như ... ngứa ngáy, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

Ánh mắt của Thi Gia Nhất nhìn thấy Họa Thủy đang ngãi ngứa, lông mày của nàng cũng cau lại, dường như có một dự cảm xấu.

"Ngứa ... ngứa."

Họa Thủy liên tục ngãi, hình ảnh người đẹp ấy bỗng chốc tan biến.

Nàng ta chạy vội dựa vào tường, không ngừng cọ vào tường.

"Ngứa, cô giáo Thi, thuốc giải ... thuốc giải."

"A ... đây đây đây."

Thi Gia Nhất nhanh chóng đưa thuốc giải.

----------------

Bạo thêm 3 chương hôm nay






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch