Cố Lan Uyên dẫn theo Đồ Sơn Vấn Nhị bước vào Thái úy phủ.
Cả đám người trong phủ, từ tiểu đinh canh cổng trở xuống, đều đồng loạt kinh ngạc, rồi chuyển sang mừng rỡ khôn xiết.
Cố Lan Uyên hiểu rõ tâm tư bọn họ, vội giải thích: "Các vị, đừng nhìn ta như vậy, nàng là bằng hữu ta, đến phủ ở nhờ một tháng thôi!"
"Hiểu rồi, chúng ta hiểu mà, thiếu gia!"
"Thiếu gia cuối cùng cũng đã trưởng thành!"
"Thật là quá tốt rồi!"
"Có chút cảm động muốn khóc..."
Cố Lan Uyên xanh mặt, khóc lóc cái gì chứ?
Đồ Sơn Vấn Nhị vừa đặt chân vào phủ, đã hiếu kỳ ngó nghiêng tứ phía: "Tiểu Uyên Uyên, phủ đệ nhà ngươi thật là tráng lệ, khí phái a!"
Cố Lan Uyên nhíu mày, hỏng bét rồi!
"Chậc chậc, thật là một xưng hô thân mật."
"Đúng vậy a, đúng vậy a, thật là không tệ."
"Thôi, đừng nói nữa, thiếu gia ngượng ngùng rồi kìa!"
Gân xanh trên trán Cố Lan Uyên nổi lên.
Bộ dạng này của hắn là ngượng ngùng sao? Rõ ràng là muốn động thủ đánh người đấy, được không?
Cố Minh Mộc đang xử lý công vụ tại chính phòng, Nam Cung Thấm thì thêu thùa trong khuê phòng.
Đúng lúc này, một gia bộc và một nha hoàn lần lượt tìm đến Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm.
"Lão gia, thiếu gia mang về một vị tuyệt sắc giai nhân, hơn nữa nàng còn gọi thiếu gia là Tiểu Uyên Uyên đấy!"
"Phu nhân, thiếu gia dẫn về một vị khuynh quốc khuynh thành, lại còn có vẻ quan hệ phi thường tốt đẹp, vị cô nương kia gọi thiếu gia là Tiểu Uyên Uyên, mà thiếu gia không hề phản bác, một mặt ngượng ngùng cúi đầu!"
Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm đồng thời đứng phắt dậy.
Cố Minh Mộc trầm giọng: "Cái gì? Tiểu tử thúi này bình thường không lộ diện, vậy mà lần này lại trực tiếp dẫn người về nhà, thật là ngoài dự kiến."
Nam Cung Thấm hớn hở: "Quá tốt rồi! Tiểu Uyên rốt cục mang nữ tử về phủ, ta còn lo lắng không biết có phải tâm lý nó có vấn đề gì hay không, ta phải nhanh đi gặp mới được, xem rốt cuộc là dạng nữ tử nào có thể khiến cho đứa con mang tâm sắt đá của ta động lòng!"
Cố Lan Uyên đang dẫn Đồ Sơn Vấn Nhị đến sương phòng, đồng thời dặn dò:
"Ăn uống cứ yên tâm, đến lúc đó sẽ có thị nữ thông báo, ngươi muốn ra ngoài cũng được, nhưng tốt nhất nên ngụy trang một chút, đôi tai của ngươi thật sự là quá nổi bật, nếu không thoải mái thì mặc một bộ đồ trùm kín đầu che lại, mà hình như ngươi cũng không có loại y phục đó, ngày mai ta sẽ bảo Tiểu Bạch và Tiểu Thanh mua cho ngươi hai bộ. Còn cần gì nữa, có thể tìm gia phó hoặc nha hoàn, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến..."
Cố Lan Uyên còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng gọi to rõ: "Tiểu Uyên!"
Mí mắt phải của Cố Lan Uyên giật liên hồi, quay đầu nhìn lại, thấy Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm đang bước nhanh về phía hắn, phản ứng đầu tiên của Cố Lan Uyên là bỏ chạy.
Nhưng dù là Cố Minh Mộc hay Nam Cung Thấm, đều là võ giả, Cố Lan Uyên một kẻ phàm nhân yếu đuối, cho dù để hắn chạy trước ba ngàn dặm cũng sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp.
Không ngoài dự đoán, Nam Cung Thấm đã nắm lấy cánh tay Cố Lan Uyên, hắn muốn chạy cũng không được.
Nam Cung Thấm mắt sáng rực nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị: "Ra là thú tộc hậu duệ, lớn lên thật xinh đẹp, Tiểu Uyên con yên tâm, mẫu thân con rất thoáng, cô nương tên gì? Trong nhà có mấy người? Dự định khi nào cùng Tiểu Uyên..."
"Khụ khụ!"
Thấy Nam Cung Thấm càng nói càng quá đáng, Cố Lan Uyên và Cố Minh Mộc đồng thời ho khan một tiếng thật mạnh, cắt ngang lời bà.
Cố Lan Uyên vừa định lên tiếng, Cố Minh Mộc đã nói trước: "Tuy nói nhà ta rất thoáng, nhưng những thủ tục cần thiết vẫn phải có, trưởng bối hai bên gặp mặt nói chuyện, con là thú tộc hậu duệ, nhà ở Đế Linh Quốc sao? Đế Linh Quốc hơi xa, ta là Thái úy, không tiện đi, đến lúc đó bảo gia gia của Tiểu Uyên..."
"Khụ khụ khụ!"
Cố Lan Uyên suýt chút nữa ho ra cả phổi.
Ban đầu còn tưởng Cố Minh Mộc có thể đáng tin hơn, ai ngờ cũng chẳng khác gì Nam Cung Thấm.
Sắc mặt Cố Lan Uyên khó coi như nuốt phải ruồi.
Cố Lan Uyên chỉ vào Cố Minh Mộc: "Người này, phụ thân ta," sau đó chỉ vào Nam Cung Thấm: "Người này, mẫu thân ta."
Sau đó Cố Lan Uyên chỉ vào Đồ Sơn Vấn Nhị nói với Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm: "Nàng, tên Đồ Sơn Vấn Nhị, vốn định đến Vô Nhai Thư Viện cầu học, nhưng bị Nhị hoàng tử Lý Kỳ Ninh và đám người của tổ chức kia bắt làm nô lệ, ta trên đường vô tình thấy được, liền giúp nàng, đồng thời hứa thu lưu nàng một tháng, bởi vì một tháng sau Vô Nhai Thư Viện sẽ khai giảng."
Nghe đến Lý Kỳ Ninh và tổ chức kia, Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm đồng thời nhíu mày.
Cố Minh Mộc dò hỏi: "Tiểu Uyên, con có xung đột với Nhị hoàng tử? Còn nữa, Nhị hoàng tử trực tiếp giao người cho con?"
Cố Lan Uyên đáp: "Yên tâm đi, không có, ta trả tiền, không xung đột, cũng không nhận hối lộ, ta biết phụ thân lo lắng điều gì, tuyệt đối kín kẽ, sẽ không để hắn nắm được sơ hở, có điều ta chưa trả tiền, đến lúc đó sẽ bảo Lão Phùng đi một chuyến, đem tiền đưa cho hắn."
Họ lo lắng cho gia tộc, tuy không đứng về phe nào, nhưng đối với Nhị hoàng tử Lý Kỳ Ninh cũng không ưa gì. Chỉ cần nhìn vào tổ chức kia là biết Lý Kỳ Ninh không phải hạng người tốt lành gì.
Bởi vì chế độ nô lệ của Đại Lương Quốc vô cùng nghiêm ngặt, thuộc loại trọng hình.
Mà Lý Kỳ Ninh lợi dụng sơ hở, để cho đám võ giả của tổ chức kia bắt người từ quốc gia khác bên ngoài Đại Lương Quốc, ép làm kỹ nữ, thông qua một vài thủ đoạn đưa vào Đại Lương Quốc làm nô lệ.
Cố Minh Mộc vuốt cằm nói: "Vậy thì tốt, con dặn dò Lão Phùng, tiền nhất định phải đưa đủ, hơn nữa phải đưa trước mặt nhiều người, cùng với giải thích rõ tại sao phải đưa."
Cố Lan Uyên đáp: "Con biết rồi."
Cố Minh Mộc nói với Đồ Sơn Vấn Nhị: "Đại bộ phận người dân Đại Lương Quốc rất tốt, hy vọng con đừng vì chuyện này mà có ấn tượng xấu về Đại Lương Quốc, trước khi nhập học Vô Nhai Thư Viện, con có thể ở đây, đi theo Tiểu Uyên khắp nơi vui chơi, trải nghiệm sự náo nhiệt của Kim Lăng, đến khi Vô Nhai Thư Viện khai giảng, ta sẽ bảo Tiểu Uyên phái người đưa con đi."
Đồ Sơn Vấn Nhị khẽ gật đầu: "Ta không có ấn tượng xấu gì về Đại Lương Quốc, Tiểu Uyên Uyên đối xử với ta rất tốt, ta rất thích Tiểu Uyên Uyên."
Cố Lan Uyên cảm thấy bất lực: "Huynh đệ, chúng ta mới quen nhau một ngày thôi, còn nữa, có thể đừng gọi ta là Tiểu Uyên Uyên nữa được không?"
Nam Cung Thấm véo mạnh cánh tay Cố Lan Uyên.
Cố Lan Uyên đau đớn hít một ngụm khí lạnh: "Tê! Mẫu thân làm gì vậy?"
Nam Cung Thấm trách mắng: "Người ta gọi con là Tiểu Uyên Uyên, con không gọi người ta là Tiểu Nhị Nhị, thì ít ra cũng phải gọi Vấn Nhị chứ? Kêu cái gì huynh đệ! "Trước khi mưa bắt đầu thấy hoa Vấn Nhị", cái tên hay như vậy, sau này cứ gọi Vấn Nhị đi. Còn nữa, quen nhau một ngày thì sao? Điều đó chứng tỏ Vấn Nhị vừa mắt con! Tiểu tử con cứ việc vui thầm đi! Con không phải thích chơi nhất sao? Trong một tháng này, con dẫn Vấn Nhị đi chơi khắp nơi cho ta, không được lơ là bạc đãi người ta, biết chưa?"
Cố Lan Uyên giờ tê cả da đầu, rất muốn cự tuyệt: "Nhưng mà..."
Nhưng lời cự tuyệt còn chưa kịp thốt ra, giọng nói trầm thấp của Nam Cung Thấm vang lên: "Ta hỏi con, con biết chưa?"
Cố Lan Uyên vội vàng đổi giọng: "Biết, biết!"
Cố Lan Uyên trong lòng không khỏi thở dài, rốt cuộc là chuyện gì thế này?