Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 21: Lời ít ý lạnh, mặt như băng điêu; dung mạo sắc bén, tựa dao khắc cốt

Chương 21: Lời ít ý lạnh, mặt như băng điêu; dung mạo sắc bén, tựa dao khắc cốt


Cố Lan Uyên cùng Đồ Sơn Vấn Nhị cùng nhau du ngoạn Tây Nhai, tham gia hội chùa náo nhiệt.

Đập vào mắt hai người đầu tiên là con đường rực rỡ, được trang hoàng bằng vô số hoa đăng ngũ sắc, tựa như chốn mộng ảo.

Hai bên đường phố là hàng quán muôn màu, hương vị các loại quà vặt lan tỏa trong không khí, lại có những quầy hàng bán đồ chơi thủ công mỹ nghệ tinh xảo.

Cách đó không xa còn có một sân khấu kịch, chiêng trống vang trời, đang diễn xướng hỉ kịch.

Đồ Sơn Vấn Nhị kinh ngạc thốt lên: "Oa, người thật đông a!"

Cố Lan Uyên đáp lời: "Hội chùa vốn là dịp vui hiếm có, người sao có thể ít được? Muội phải theo sát ta, chớ để lạc mất!"

"Vâng!"

Cố Lan Uyên dẫn Đồ Sơn Vấn Nhị dạo bước hội chùa. Ban đầu hắn định là người trả tiền, nhưng chẳng mấy chốc, chính Cố Lan Uyên lại phải theo sau Đồ Sơn Vấn Nhị.

Nàng chỉ món nào, hắn liền mua món đó.

Giờ đây, tay trái Đồ Sơn Vấn Nhị xiên kẹo hồ lô, tay phải cầm bánh bao nhân thịt, ăn uống vô cùng thích thú.

Còn Cố Lan Uyên, trên tay xách đầy những món đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo.

Nhưng kỳ thực, chẳng món nào là Cố Lan Uyên tự mua, tất cả đều là của Đồ Sơn Vấn Nhị.

Nói thật, đồ thủ công ở đây Cố Lan Uyên chẳng mấy ưng ý, cảm thấy quá tầm thường.

Nhưng Đồ Sơn Vấn Nhị lại tỏ ra vô cùng thích thú, hễ thấy món nào là đòi mua ngay món đó.

"Oa, bên kia hình như có món gì ngon lắm kìa!"

Đôi mắt Đồ Sơn Vấn Nhị sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào một quầy hàng.

Cố Lan Uyên theo ánh mắt nàng nhìn lại, phát hiện đó là một quầy bán đồ chơi bằng đường.

Cố Lan Uyên bất đắc dĩ: "Ta thấy muội thèm chơi hơn là thèm ăn đấy! Cô nãi nãi à, muội có thể ăn hết những thứ trên tay rồi mua tiếp được không? Hội chùa đâu phải chốc lát là tàn, còn mở cửa rất lâu nữa đấy, vả lại chúng ta mới đi dạo được một chút, sau này chắc chắn sẽ có nhiều món ngon hơn, nhiều trò hay hơn, không cần phải gấp gáp nhất thời như vậy."

"Vậy... vậy được rồi."

Đồ Sơn Vấn Nhị có chút lưu luyến nhìn sạp bán đồ chơi bằng đường, đúng lúc thấy một hài tử tay cầm con giống bằng đường vừa mới làm xong, vô cùng đẹp mắt, khiến nàng không khỏi ghen tị.

Cố Lan Uyên thấy nàng ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, liền nhắc nhở: "Lau miệng đi, dính đầy dầu rồi kìa."

"Nhưng mà hai tay ta đều bận cả rồi, hay là... Tiểu Uyên Uyên lau giúp ta đi."

"Không..."

Cố Lan Uyên vừa định từ chối, đùa gì chứ, hắn là thân phận gì, với lại quan hệ giữa hắn và Đồ Sơn Vấn Nhị nhiều lắm cũng chỉ là bằng hữu, giúp nàng làm việc này, có chút thân mật quá rồi.

Hắn đường đường là người giữ mình trong sạch, phải giữ khoảng cách với nữ nhân mới phải...

"Tiểu Uyên Uyên, mau, mau! Ta cảm thấy dầu ở khóe miệng sắp rơi xuống rồi!"

"Muội chờ một chút! Chu miệng ra, ta phải lấy khăn tay!"

Đồ Sơn Vấn Nhị chu môi, mỡ bóng nhẫy ở khóe miệng chầm chậm lay động.

Cố Lan Uyên vội lấy khăn tay, trùm lên miệng nàng, sau đó lau một vòng thật sạch sẽ.

Đồ Sơn Vấn Nhị ngọt ngào cười với Cố Lan Uyên: "Tiểu Uyên Uyên, đa tạ huynh!"

Cố Lan Uyên không để ý đến Đồ Sơn Vấn Nhị, trong lòng thầm mắng cái miệng và đôi tay của mình mấy lần.

Làm cái gì vậy! Sao lại tự tiện quyết định như vậy!

"Nha, chẳng phải trước kia còn nói mình là người giữ mình trong sạch sao, giải thích với ta như thể mình là người cao ngạo lạnh lùng, không có dục vọng, không vì nữ sắc mà thay đổi, còn nói với ta một câu, câu gì ấy nhỉ... À đúng, "lời ít ý lạnh, mặt như băng điêu; dung mạo sắc bén, tựa dao khắc cốt", chậc chậc, bây giờ xem ra chẳng giống chút nào, thật sự là ngọt ngào quá đi mà ~"

Cố Lan Uyên quay đầu lại, dùng ánh mắt cá chết nhìn người đang đứng cách đó không xa: "Lão Phùng, ngươi không nói lời nào thì chẳng ai coi ngươi là câm đâu."

Đồ Sơn Vấn Nhị kinh ngạc nhìn Lão Phùng: "A, Lão Phùng huynh cũng đến hội chùa dạo chơi à, chúng ta cùng nhau đi nhé?"

Ánh mắt Cố Lan Uyên sáng lên, cảm thấy đề nghị này của Đồ Sơn Vấn Nhị quá tuyệt vời.

Có Lão Phùng ở đây, thân thể hắn hẳn là sẽ không tự tiện làm chủ nữa, hơn nữa còn có thêm người giúp xách đồ đạc.

Lão Phùng cười lắc đầu: "Thôi đi, ta muốn tự mình chơi, ta cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi. Vấn Nhị cô nương, cứ thoải mái cùng Tiểu Uyên đi, hắn cái tên giữ mình trong sạch này, à mà đây là danh hiệu hắn tự phong, từ trước đến nay đều rất khó gần, nhưng ta thấy muội có hy vọng lớn sẽ "giải quyết" được hắn đấy, ta rất xem trọng muội đấy nhé!"

Sắc mặt Cố Lan Uyên tối sầm lại, tức giận nói: "Lão Phùng, lúc trước ta chắc chắn là bị lừa đá vào đầu mới kể cho ngươi nghe chuyện này! Muốn đi thì đi nhanh lên, ở đây nói hươu nói vượn gì vậy hả!"

"Thẹn quá hóa giận rồi à, ha ha ha..." Lão Phùng cười ha hả: "Được rồi, ta không quấy rầy hai người dạo hội chùa nữa, nhưng mà... cũng phải chú ý an toàn đấy nhé."

Lão Phùng cười rồi biến mất trong đám người.

Cố Lan Uyên tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Đồ Sơn Vấn Nhị tò mò hỏi: "Những lời Lão Phùng vừa nói ta nghe không hiểu gì cả, "tự phong người giữ mình trong sạch"? Tiểu Uyên Uyên, huynh giải thích cho ta nghe đi."

"Chẳng có gì đáng giải thích cả, ăn của muội đi!"

Cố Lan Uyên giờ phút này ngượng ngùng đến mức muốn dùng chân đào ba thước đất, cái tên Lão Phùng đáng ghét kia, khi đó hắn nhàm chán nên mới tâm sự với Lão Phùng, ai ngờ Lão Phùng bây giờ lại quay đầu bán đứng hắn, thật sự là quá đáng!

Sau này tuyệt đối không được kể chuyện gì cho Lão Phùng nghe nữa, cái miệng rộng này!

Cố Lan Uyên dẫn Đồ Sơn Vấn Nhị tiếp tục đi dạo phía trước.

Mà lúc này, trong một con hẻm nhỏ vắng người, xuất hiện ba kẻ mặc y phục dạ hành, đầu bị che kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt.

"Mục tiêu là Cố Lan Uyên, nhiệm vụ là đả thương hắn, tuyệt đối không được lấy mạng hắn, rõ chưa?"

"Rõ!"

"Vậy thì nhiệm vụ bắt đầu... Ai?!"

Ngay khi ba kẻ áo đen chuẩn bị hành động, đầu hẻm nhỏ xuất hiện một người.

Mà người này chính là Lão Phùng.

Lão Phùng tay cầm bầu rượu, vừa uống vừa tiến về phía ba kẻ áo đen.

"Thật là, ta vừa nãy đã phát hiện ra ba người các ngươi theo dõi thiếu gia nhà ta rồi. Thái úy phủ ta không muốn nhúng tay vào chuyện tranh đoạt giữa các vị hoàng tử, vì giá họa mà tổn thương thiếu gia nhà ta thì không hay đâu.

Với lại thủ đoạn giá họa này của các ngươi cũng quá thấp rồi, Tứ hoàng tử sao lại đi làm thiếu gia nhà ta bị thương ngay tại hội chùa mà hắn tổ chức chứ, xem ra kẻ sai khiến các ngươi làm việc này đầu óc cũng chẳng thông minh cho lắm."

Trong lòng ba kẻ áo đen giật mình, kẻ cầm đầu lập tức quát khẽ: "Giết hắn!"

Ba kẻ áo đen đồng loạt rút ra một thanh đoản đao, thân pháp quỷ dị, phối hợp ăn ý xông về phía Lão Phùng.

Lão Phùng không nhanh không chậm uống một ngụm rượu.

Một kẻ áo đen đã lao đến trước mặt Lão Phùng, vung đao đâm về phía cổ hắn.

"Bốp!" Kẻ áo đen kia cả người bay sang bên phải, đập mạnh vào tường rồi ngã xuống đất, trên đầu hắn xuất hiện một dấu bàn tay lõm sâu, xương sọ bị đánh móp méo, hai mắt trợn trắng, khóe mắt rỉ máu, rõ ràng đã chết không thể chết thêm.

Hai kẻ áo đen còn lại trợn tròn mắt kinh hãi, bọn chúng thậm chí còn không nhìn thấy động tác ra tay của Lão Phùng.

Lão già này, là cao thủ!





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch