Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên

Chương 17: Vương triều tu tiên.

Chương 17: Vương triều tu tiên.


“Thật chứ? Vậy ta muốn học!”

Mắt Phương Vọng sáng rực. Hắn vội vàng nói, hắn am hiểu kiếm pháp nhất, chủ yếu là vì hắn vẫn luôn có một trái tim muốn kiếm tẩu thiên nhai, mà kiếm và tu tiên giả lại càng xứng.

Giống như Ngự Kiếm thuật kia, dựa theo Chu Tuyết nói, chỉ cần là tu tiên giả đều biết, có thể thấy được tính phổ biến của kiếm đối với đạo tu tiên.

Chu Tuyết không nói hai lời, bắt đầu truyền thụ kiếm pháp, Phương Vọng nghiêm túc nghe.

Một lát sau.

Chu Tuyết giảng xong, sau đó nhìn chằm chằm Phương Vọng.

Phương Vọng lại là nhíu mày, hắn do dự một chút, nói: “Bộ kiếm pháp này không thích hợp. Mặc dù ta chưa từng tu luyện kiếm pháp tu tiên, nhưng vạn pháp đều có điểm tương đồng, huống chỉ cùng là kiếm đạo. Ta cảm giác dựa theo pháp môn ngươi nói mà đi luyện bộ kiếm pháp kia, là không làm được.”

Hắn cũng không tiến vào trong Thiên Cung, đủ để chứng minh bộ kiếm pháp kia là giải

Chu Tuyết nghe xong, cũng không tức giận. Trái lại, trong mắt còn toát ra vẻ tán thưởng, nàng khen ngợi: “Khó lường, hiện tại ta có thể xác định, ngoài tư chất, ngộ tính của ngươi càng tuyệt đỉnh, khó trách có thể luyện Ngự Kiếm thuật đến loại trình độ kia trong vòng bảy ngày.”

“Nếu ngươi đã đạt tới Dưỡng Khí cảnh tâng sáu, vậy thì cứ tiếp tục tu luyện đi, pháp thuật tạm thời không vội. Nhập Thái Uyên môn, hai năm trước đều phải khổ tu, giai đoạn trước lấy tu vi cảnh giới làm chủ. Ba tầng cuối cùng của Dưỡng Khí cảnh có độ khó vượt xa sáu tầng trước, nhất là Dưỡng Khí cảnh tầng chín đến Tố Linh cảnh, gian khổ trong đó, ngươi bây giờ không cách nào tưởng tượng được. Nếu ngươi có thể thành tựu Tố Linh trong năm năm, khi đó, pháp thuật Thái Uyên môn mặc cho ngươi chọn lựa.”

Khi Chu Tuyết vạch trần cảnh giới của Phương Vọng, Phương Vọng cũng không ngạc nhiên, dù sao cũng là Tiên Tôn sống lại nha, nhìn ra tu vi của hắn cũng bình thường.

Phương Vọng ra vẻ buồn bực nói: “Nếu ta không nhìn thấu, thì chẳng phải là uổng công luyện bộ kiếm pháp kia sao?”

Chu Tuyết khế lắc đầu, nói: “Thăm dò ngươi một chút thôi, thiên tư, ngộ tính của ngươi quả thực phi phàm, nhưng chung quy là phàm nhân. Tuổi thọ của phàm nhân có hạn, nhớ lấy, tu vi mới là quan trọng nhất, chớ có ỷ vào ngộ tính cao minh, mà tiêu phí phần lớn thời gian vào việc đọc lướt qua mấy môn cửa hông.”

Phương Vọng nghe tới đây, đành phải coi như thôi.

Trái lại, hắn cũng không quá mất mát. Dù sao Huyền Dương Thần Kinh tự mang Huyền Dương chân hỏa, nếu vận dụng nó trên Ngự Kiếm thuật và võ học hắn nắm giữ, uy lực cũng tương đương với pháp thuật.

Chu Tuyết căn dặn vài câu rồi đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng của nàng, Phương Vọng chợt rất hiếu kì tu vi cảnh giới của nàng.

Trực giác nói cho hắn, Chu Tuyết đã đạp lên con đường tu tiên, hơn nữa, tu vi còn không kém, chỉ là hình như nàng nắm giữ một loại pháp môn che giấu khí tức nào đó, khiến hắn không nhìn thấu. Đợi Chu Tuyết đóng cửa phòng, Phương Vọng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục tu luyện.

Tu luyện có thể khiến người ta trâm mê, nhất là dưới tình huống cố gắng sẽ có thành quả. …

Dưới trời xanh, giữa núi xanh, ba chiếc xe ngựa đang tiến lên, thân ở trong quần sơn tráng lệ, bọn chúng có vẻ vô cùng nhỏ bé, không khác gì cục đá trong mắt hùng ưng trên trời.

Phương Vọng dựa vào cửa xe, tay năm dây thừng buộc ngựa, thưởng thức phong cảnh dọc đường.

Thời gian mười ba ngày cũng không khiến hắn đột phá đến Dưỡng Khí cảnh tâng bảy, nhưng linh lực lại tăng trưởng không ít.

Nhớ tới lúc chia tay, phụ mẫu luyến tiếc, trong lòng Phương Vọng hơi xúc động, nhưng càng nhiều hơn là hưng phấn. Không phải do tính tình hắn bạc bẽo, chỉ vì hắn có trí nhớ kiếp trước, tuy có thiện cảm với Phương phủ một đời này, nhưng còn chưa tới mức độ không thể xa nhau.

Hắn đã sớm muốn đi ra ngoài, thế mà trong thế giới tương tự cổ đại này, cường đạo thường xuyên ẩn hiện ngoài thành. Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn chưa đi ra khỏi thành Nam Khâu, cho nên hiện tại hắn cảm thấy mới lạ đối với hết thảy dọc đường.

Chu Tuyết đi ra từ trong toa xe, ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn thưởng thức sơn thủy.

“Ngươi nói thiên hạ này rốt cuộc lớn dường nào, Đại Tê chiếm bao nhiêu phần đất ở trong thiên địa này?” Phương Vọng bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Chu Tuyết nhìn phương xa, hồi đáp: “Rất rất lớn, Đại Tê chẳng qua là giọt nước trong biển cả, nghe vị tiền bối kia nói, ngoài Đại Tê, thậm chí tồn tại vương triều người người tu tiên.”

Vì che giấu chuyện sống lại, lại để Chu Tuyết có thể dựng nên uy vọng, hiện tại con cháu Phương phủ đều biết sau lưng nàng có một vị tiền bối tu tiên nào đó đang chỉ điểm.

“Người người tu tiên? Vậy phải lợi hại đến dường nào?” Phương Vọng mơ tưởng mong ước nói.

Chu Tuyết nhẹ giọng cười nói: “Có lẽ sau này Đại Tề cũng sẽ chuyển biến thành vương triều tu tiên.”

Có lế?

Vậy chính là thật!

Dù sao bên trong toa xe còn có những người khác, Chu Tuyết không dám bại lộ nhận biết của mình, chỉ có thể dùng suy đoán để nói, Phương Vọng đương nhiên hiểu được điểm này.

Tê Vương triều lại có thể chuyển biến từ vương triều phàm nhân thành vương triều tu tiên, khó trách Chu Tuyết đồng ý nâng đỡ Phương phủ, không phải là muốn đặt chân ở Tề Vương triều trong tương lai sao?

Phương Vọng yên lặng nghĩ ngợi. Có lẽ Chu Tuyết có dụng ý khác, nhưng hắn cũng không bài xích, dù sao Tiên Tôn muốn nâng đỡ một thế lực, thì dễ dàng dường nào. Chu Tuyết không phụ ân dưỡng dục của tứ bá Phương Trấn, có thể thấy được trong lòng nàng vẫn có một chút thiện lương, ít nhất không phải là trong tưởng tượng của hắn.

Hắn vẫn rất hiếu kì vì sao Chu Tuyết lại sống lại, cũng không thể là lúc đả tọa luyện công lại bất chợt sống lại đấy chứ?

Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, mặt trời trên trời dần dần hạ xuống.

Đang lúc hoàng hôn, bọn họ ngừng lại ở đường núi bên cạnh sông nghỉ ngơi, con cháu Phương phủ bắt đầu nhặt củi nhóm lửa, Phương Vọng tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn không cần làm những việc vặt này, hắn chỉ phụ trách bảo vệ tộc nhân.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch