Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Sáng Tạo Danh Sách Quái Vật

Chương 10: Cùng Tử Thần gặp thoáng qua!

Chương 10: Cùng Tử Thần gặp thoáng qua!


Bên trong quán cà phê của Trần Diệp.

Dương Ngôn cùng một cảnh sát khác thu dù bước vào trong quán.

"Quỷ thời tiết này, mưa liên tục mỗi ngày, tổ công tác bên ngoài mấy ngày nay chắc hẳn đã chịu không ít khổ sở."

Dương Ngôn liếc nhìn vào trong tiệm, khách không nhiều, chỉ có bốn người.

Một kẻ mặc áo mưa, có vẻ là sinh viên đại học, bên cạnh hắn còn ngồi một vị thiếu nữ mặc váy dài đen. Trông như một đôi tình lữ.

Hai người còn lại, một kẻ ngồi nơi góc khuất, một kẻ ngồi trước quầy bar.

Kẻ ngồi ở góc khuất kia chính là... Vương Hạo Nam?

Hai mắt Dương Ngôn nheo lại. Với tư cách là một trong số các đối tượng bị tình nghi gây ra vụ án giết người vô hình, hắn chính là đối tượng điều tra trọng điểm.

Tuy nhiên, vài lần điều tra trước đó, Vương Hạo Nam đều có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng. Việc tra hỏi cũng vậy, kín kẽ không một kẽ hở.

Vương Hạo Nam thấy Dương Ngôn liền vẫy tay chào hắn: "Cảnh sát, chúng ta lại gặp mặt rồi... Kia, đã bắt được phạm nhân chưa?"

Dương Ngôn lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa, nhưng chúng ta đã tìm được điểm đột phá rồi. Mà này, Lão Vương, nghe nói ngươi đã từ chức?"

Vương Hạo Nam nghe vậy cười ngây ngô đáp: "À... từ chức rồi. Người già rồi, thể cốt cũng không còn được nữa, thực sự làm không nổi. Cái nghề sửa điều hòa kia vất vả quá."

Dương Ngôn nhẹ gật đầu: "Cũng phải. Ngươi cũng đã lớn tuổi rồi, sau này có tính toán gì không?"

"Tạm thời... vẫn chưa nghĩ ra. Ta tính cáo lão hồi hương, về nhà câu cá, cũng rất tốt." Vương Hạo Nam nói khẽ.

Ngư nhân nghe vậy liếc nhìn Vương Hạo Nam: "Tuổi đã cao rồi thì đừng câu cá nữa, cẩn thận kẻo bị cá lôi xuống nước."

Vương Hạo Nam cười cười: "Điều đó còn phải xem cá lớn hay nhỏ."

Dương Ngôn hít hà: "Các ngươi vừa nhắc đến cá, ta liền ngửi thấy một mùi tanh cá."

Vương Hạo Nam nghe vậy cầm lấy chiếc túi nhựa bên cạnh: "Mũi của ngài thật thính a, ta vừa mới từ chợ về, mua ít cá."

"...Là vậy sao."

Dương Ngôn đi đến trước quầy bar, liền thấy vị cảnh sát râu quai nón đang ngẩn người nhìn kẻ mặc âu phục đứng trước quầy.

"Ai... Lão bản đâu rồi?"

Kẻ mặc âu phục trước quầy bar đang xay đậu, đáp: "Lão bản đã đi nghỉ rồi. Ta là nhân viên mới đến, tay nghề còn non nớt, mong ngài lượng thứ."

Diện Bích Giả vừa nói, vừa cầm ấm nước bắt đầu rót cà phê cho hai người.

"Là vậy sao... Không sao cả, pha thứ gì ta uống thứ đó, ha ha ha." Vị cảnh sát râu quai nón cởi mở cười nói.

Dương Ngôn không nói gì, mà hướng về phía một nữ nhân đứng trước quầy mà nhìn.

Nữ nhân kia có mái tóc vàng óng, đang mang một đôi găng tay cao su lưu hóa màu đen. Nàng có tướng mạo bất phàm, khí chất cực tốt, không giống người thường.

Hơn nữa, nàng còn rất đẹp...

Thấy Dương Ngôn đang dò xét mình, Phong Hậu cầm lấy cốc cà phê, cười nhìn Dương Ngôn nói: "Vị tiên sinh này, ngài cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, khiến người ta ngượng nghịu quá ~ "

Dương Ngôn nghe vậy đột nhiên bừng tỉnh.

"Thất lễ rồi..."

Kỳ lạ?

Thật sự rất kỳ lạ...

Vì sao ta chỉ nhìn nàng một cái, suýt nữa đã bị nàng mê hoặc rồi?

Cảm giác này, thật sự rất vi diệu...

Một lát sau, hai chén cà phê được đẩy tới trước mặt hai người Dương Ngôn.

"Ừm... Nghe mùi không tệ a, tiểu hỏa tử, tay nghề của ngươi cũng được đó chứ!"

Diện Bích Giả nghe vậy ưu nhã cười nói: "Ngài quá khen rồi."

Dương Ngôn cầm lấy cà phê nhấp một ngụm: "Đúng là có thể dùng thật..."

Thế nhưng, cảm giác bị chăm chú nhìn chằm chằm này là sao?

Từ phía sau truyền đến cảm giác bị chăm chú nhìn nóng bỏng, cứ như một bầy dã thú đang mài quyền xoa chưởng chờ đợi nuốt chửng con mồi.

Dương Ngôn thử dùng khóe mắt liếc nhìn hai bên phía sau, nhưng phía sau lại không một ai đang nhìn họ.

Ngư nhân đứng dậy: "Ta đã dùng xong bữa, chúng ta đi thôi?"

Độ Nha thiếu nữ nhẹ gật đầu, lập tức cùng Ngư nhân rời đi.

"Vậy ta cũng đi đây, lần sau gặp, Dương cảnh quan." Vương Hạo Nam vừa nói vừa xốc túi nhựa lên, định rời đi.

Dương Ngôn thấy vậy đột nhiên quay người: "Lão Vương, ta có thể xem con cá của ngươi được không?"

Vương Hạo Nam nghe vậy nhướng mày: "Ngài... Xác định muốn xem sao? Con cá này trông không được đẹp mắt cho lắm đâu?"

Ánh mắt Dương Ngôn cứng lại: "Làm ơn, xin hãy cho ta xem một chút."

"Ai... Nếu ngài đã khăng khăng như vậy, vậy thì ta cũng chẳng còn cách nào." Vương Hạo Nam vừa nói vừa mở túi nhựa ra, liền thấy bên trong là một con cá biển sâu có khuôn mặt xấu xí.

"Dương cảnh quan, ngài có muốn đến nhà ta nếm thử tài nghệ của ta không?"

Dương Ngôn thu hồi ánh mắt: "Không, ta chỉ hiếu kỳ, ngươi đã mua con cá gì mà thôi."

Vương Hạo Nam cười cười, sau đó xách theo cá quay người rời đi.

"Gặp lại, Dương cảnh quan."

Vị cảnh sát râu quai nón quay đầu lại: "Sao vậy, Dương Ngôn?"

Dương Ngôn nhíu chặt lông mày: "Ngươi có biết, gần đây có nơi nào bán cá đen xoa răng không?"

"Cá gì cơ?"

Dương Ngôn lấy điện thoại di động ra, tìm một bức hình: "Loại cá này, ngươi có từng thấy trên thị trường không?"

Vị cảnh sát râu quai nón lắc đầu: "Chưa từng, từ trước đến nay chưa từng thấy qua."

"Đúng vậy... Bởi vì khu vực gần đây căn bản không có bán loại cá này." Dương Ngôn vừa nói, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Bởi vì loại cá này không chỉ xấu xí, mà lại còn đặc biệt khó ăn."

"Thông thường mà nói, sẽ không có người mua loại cá này, lại càng không có thương gia nào bán."

"Có lẽ hắn không biết rõ loại cá này khó ăn chăng..."

"Thế kia chẳng phải có thể tìm kiếm thông tin sao?"

"Ây... Biết đâu người ta lại thích khẩu vị này thì sao?"

Khóe miệng Dương Ngôn co giật: "Trực giác cảnh sát của ngươi đã chạy đi đâu rồi?"

Vị cảnh sát râu quai nón vỗ vai hắn: "Ôi chao, ngươi chính là quá đa nghi rồi, biết đâu là bằng hữu thân thích người ta biếu tặng thì sao?"

"Thế thì cái gọi là bằng hữu thân thích của hắn, có lẽ lại là kẻ không ưa hắn rồi." Dương Ngôn vừa nói vừa uống cạn một hơi cà phê.

"Đi, về cục thôi."

...

Bên ngoài quán.

Vương Hạo Nam đem con cá trong túi, cùng với chiếc túi, giao cho Ngư nhân.

"Ngươi thật sự cho rằng, loại cá này, là thứ mà Oss đại nhân cần thiết sao?"

Ngư nhân lắc đầu: "Khó mà nói, nhưng đây là thứ ta phải mất hai ngày ở dưới biển mới vớt được, thế nào cũng phải thử một lần."

"Còn nữa, vị cảnh sát vừa rồi kia, hắn phải chăng đã để mắt tới ngươi rồi?"

Vương Hạo Nam nhẹ gật đầu: "Ừm, đã được một thời gian rồi."

"Ta giúp ngươi xử lý hắn nhé?"

"Không cần thiết. Nếu hắn chết, cảnh sát ngược lại sẽ càng thêm nghi ngờ ta."

"Vậy ngươi tự mình liệu mà làm đi, ta đi trước đây."

"Vương thật thà..."

...

Trong căn hộ chung cư phía trên quán cà phê.

Trần Diệp đang ở trong phòng tưới nước cho cây cảnh, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra dưới lầu nhà mình.

Mà hai vị cảnh sát kia cũng sẽ không biết, bọn hắn vậy mà đã dựa vào chính bản thân lực lượng mà xông vào hang ổ của lũ phần tử phạm tội.

"Không ngờ thực vật vậy mà cũng có thể hấp thu ma dược. Mặc dù tốc độ hấp thu chậm một chút, nhưng nếu có thể thành công sinh sôi nảy nở..."

"Thứ này, không khéo lại có đại tác dụng."

Trần Diệp đang đổ nước vào chậu hoa có một gốc thực vật kỳ lạ đang mọc.

Nó giống như Hoa Hướng Dương, thế nhưng bên trong nhụy hoa lại mọc đầy đủ loại con mắt, khắp thân lá cây trông như dây leo.

Có một con muỗi bay qua, đám dây leo kia liền hành động phi tốc, trực tiếp nghiền chết con muỗi rồi sau đó cuộn mình lại.

"Không cần lo lắng mùa hè có muỗi bay."

"Bộ Dăng Thảo phiên bản cường hóa."

"Nói trở lại, 004 hình như nói đã chuẩn bị cho ta một món lễ vật, bảo ta ngày mai đi tham quan... Ừm, thật là phiền phức."

"Được rồi, vẫn là đi xem một chút vậy."

"Địa chỉ là... Nam Yển sao?"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch