"Bất quá với cái đức hạnh của ngươi, ta cũng không trông mong ngươi có thể báo đáp lại chúng ta điều gì. Chỉ cần về sau ngươi đừng gây phiền phức cho chúng ta nữa, chuyện trước kia ta cũng không muốn tính toán với ngươi, mau chóng cút ra ngoài!"
Lý Uyên nhìn vẻ mặt chán ghét của mẹ kế kia, bỗng nhiên bật cười.
Khuôn mặt này, quả nhiên càng nhìn càng xấu xí.
"Ta đã từng không chỉ một lần vui mừng, vui mừng vì bản thân có thể dùng một góc độ hoàn toàn mới để đối đãi thế giới này."
Đã từng, Lý Uyên cảm thấy mẹ kế vô cùng ghê tởm.
Giờ đây, Lý Uyên lại cảm thấy mẹ kế vô cùng buồn cười.
Đứng trên góc độ của một quái vật mà nói, hắn đại khái có thể xé toạc yết hầu của mẹ kế, cũng giống như xé toạc yết hầu của đám cặn bã kia.
Sinh tử của người đàn bà trước mắt này, sớm đã bị Lý Uyên nắm trong tay.
Thế nhưng hiện tại hắn không muốn làm như vậy.
Lý Uyên nghe vậy liền trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, nói: "Miệng ngươi cũng không tệ, có từng nghĩ đến việc đi nói tấu đơn không?"
Mẹ kế sửng sốt một lát, hỏi: "Ngươi nói... ngươi nói cái gì?"
"Lỗ tai không còn tốt nữa sao? Cũng đúng, xét cho cùng thì người già luôn sẽ có một vài tật xấu lớn nhỏ khác nhau." Lý Uyên đáp.
"Ngươi!"
"Ta?"
"Thôi được, ta đang vội, không nói chuyện phiếm với ngươi nữa."
Lý Uyên nói xong liền trực tiếp quay về phòng của mình. Hắn lấy ra chiếc cặp da dưới giường, sau đó bắt đầu thu dọn đồ vật trong rương.
Mẹ kế vào lúc này liền xông tới, mắng: "Ai cho phép ngươi cầm!"
"Ta nói cho ngươi biết, Lý Uyên, hôm nay nếu ngươi dám mang mấy thứ này đi, ta liền... !"
"Ừm?"
Lý Uyên nghiêng đầu nhìn về phía mẹ kế, nói: "Ngươi liền thế nào? Nếu chưa nghĩ ra được lời thì có thể từ từ suy nghĩ."
!!!
Mẹ kế đại nộ, quát: "Nếu ngươi dám mang mấy thứ này đi, cứ thử xem! Xem ta có dám báo quan hay không!"
"Được, vậy ta cứ thử xem."
Lý Uyên nói xong, không hề để ý đến mẹ kế, vẫn cứ tiếp tục thu xếp hành lý.
Mẹ kế cắn răng nghiến lợi, tên tiện chủng này sao lại giống như đã biến thành người khác? Chẳng lẽ hắn ngay cả ta cũng không sợ?
Đúng lúc này, phụ thân Lý Uyên bước ra ngoài.
"Cứ để hắn cầm."
"Ngươi..."
"Cứ để hắn cầm đi, cầm xong thì mau đi cho nhanh."
Thấy phụ thân Lý Uyên đã lên tiếng, mẹ kế đành khẽ cắn môi mà thôi.
Lý Uyên thì hoàn toàn không thèm để ý đến hai người, vẫn cứ tiếp tục dọn dẹp hành lý.
Trong lúc ấy, hắn không cẩn thận làm rơi khung hình trên bàn đọc sách.
Loảng xoảng.
Khung hình rơi xuống liền vỡ tan tành, bức ảnh bên trong cũng theo đó rơi ra, đồng thời còn có một tờ giấy nữa.
Lý Uyên xoay người nhặt bức ảnh và tờ giấy lên, liền thấy trên bức ảnh là cảnh toàn lớp chụp chung vào lúc tốt nghiệp trung học.
Còn về phần tờ giấy kia, Lý Uyên không hề có ấn tượng.
Hắn nhìn về phía tờ giấy, liền thấy trên đó viết như sau:
Với sự hiểu biết của ta về ngươi, e rằng cả đời này ngươi cũng sẽ không phát hiện ra tờ giấy này, Lý Uyên thằng ngốc, hì hì hì.
Ừm...
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói với ngươi, thế nhưng lời đến khóe miệng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Vậy thì cứ tùy tiện viết vài câu vậy. Ngồi cùng bàn ba năm, ta không rõ ngươi nhìn ta thế nào, ngược lại dù ta có hỏi, ngươi cũng chưa từng trả lời ta.
Vậy ta liền nói chút về cái nhìn của ta đối với ngươi vậy. Rõ ràng ngươi dáng dấp cũng không tệ, thân cao cũng rất cao, thế nhưng lại cứ khúm núm, điểm này khiến ta không hề thích chút nào.
Thành tích học tập thì hơi kém một chút, nhưng mà vẫn tốt hơn ta.
Ngươi rất ôn nhu, bất kể đối với ai cũng đều rất nhẫn nại, lại còn rất cẩn thận.
Mỗi lần ta nhìn thấy ngươi cãi nhau với người khác, nghẹn nửa ngày cũng không nói ra được hai câu, bị cãi đến á khẩu không trả lời được, bộ dạng ấy khiến ta rất muốn cười.
Hơn nữa không chỉ có vậy, còn có lần trước Lưu Minh Dương nói muốn tan học chặn ngươi lại, ngươi cứng đờ ở trong phòng học một ngày một đêm không dám ra ngoài, ta thật sự không thể tin được ngươi lại có thể ngủ một đêm trong phòng học như vậy.
Từ lúc ấy bắt đầu, ta liền nghĩ, ngươi rõ ràng là một đại nam nhân, dáng dấp cao lớn, vậy mà lại cứ giống như một tiểu thỏ tử vậy.
Nếu không phải tỷ tỷ ta cảm thấy ngươi đáng thương, bao che cho ngươi hai học kỳ, ta thật sự không biết ngươi ở cao trung nên sống thế nào nữa.
Mà nói đến, rốt cuộc ta bắt đầu thích ngươi từ khi nào nhỉ?
Ta cũng không tài nào nhớ nổi.
Có lẽ, là từ hôm trời mưa kia, ngươi đã đưa ô cho ta?
Cũng có lẽ là lần chúng ta cùng nhau nuôi mèo hoang trong trường học?
Ta thực sự không tài nào nghĩ ra.
Bất quá ta cũng không định nói chuyện này cho ngươi biết, ngươi ngốc như vậy, khẳng định cũng sẽ không phát hiện ra đâu.
Ta biết, từ ngày mai trở đi chúng ta sẽ đường ai nấy đi, vậy ta cứ chúc ngươi tiền đồ như gấm vậy. Về sau đừng để người khác bắt nạt nữa, gặp chuyện phải kiên cường một chút!
Đầu Thỏ
Ái tình đã đến, nhưng lại đã quá hạn.
Lý Uyên tiện tay ném tờ giấy vào thùng rác, sau đó xách hành lý rời đi.