Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Sư Môn Có Điểm Cường

Chương 28: Cái gọi là… Đại lão?

Chương 28: Cái gọi là… Đại lão?


Với tính cách của đại sư tỷ, nàng nhất định sẽ nói cho đối phương biết thân phận của mình, hợp lý thì nàng cũng sẽ cùng đại sư tỷ đến gặp mặt hắn.

Tô An Nhiên càng nghĩ càng thêm rối bời.

Chẳng lẽ là thất sư tỷ chuyên chú vào việc đoán tạo pháp bảo?

Rất có thể!

Đồ Phu của hắn đã bị Hoàng Tử mang đi nhiều ngày, hơn nữa Đồ Phu dường như cũng là một pháp bảo rất lợi hại. Có lẽ Hoàng Tử đã bảo thất sư tỷ lập tức kết thúc cái hội giao lưu pháp bảo kia rồi quay về để xử lý việc của Đồ Phu.

Ừm, Hoàng Tử tuy không phải người đáng tin cậy, nhưng ít ra vẫn là một sư phụ rất tốt.

Tô An Nhiên nghĩ, có phải hắn cũng nên thể hiện thật tốt với đối phương không?

Chẳng hạn như, dành chút thời gian học kỹ năng hội họa từ đại sư tỷ, sau đó đợi đến khi thần thức của mình đủ mạnh, sẽ vẽ lại toàn bộ những bộ manga mà mình đã xem?

“Dược Thần.”

Một tiếng nói lạnh lùng đột nhiên phá vỡ mọi ảo tưởng của Tô An Nhiên.

“A? Cái gì?” Tô An Nhiên nhất thời không kịp phản ứng.

Dược Thần?

Ý gì?

Không phải… đợi một chút.

Tô An Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt.

“Ta nói.” Nữ tử cung trang với khí chất hờ hững, thần thái đạm mạc mở miệng nói, “Ngươi có thể xưng hô ta là Dược Thần.”

Dược Thần!

Đại sư tỷ hack?

Nhưng Tô An Nhiên nhớ, lời Hoàng Tử nói đâu phải như vậy…

“Rất hiển nhiên, ngươi đã biết ta là ai.” Dược Thần lão nãi nãi, không, Dược Thần tiểu tỷ tỷ một mặt đạm mạc nhìn Tô An Nhiên.

Theo Tô An Nhiên, ánh mắt kia đã không còn là dò xét nữa, mà thậm chí bao hàm tính xâm lược mãnh liệt.

“A, ha ha.” Tô An Nhiên cười khan một tiếng, “Sư phụ có cùng ta hơi nhắc đến lão nhân gia ngài.”

“Lão?” Dược Thần tiểu tỷ tỷ hơi nhíu mày lại.

A?

Vì sao xung quanh như có sương trắng?

A?

Vì sao nơi này như kết băng rồi?

Tô An Nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, dường như không phải ảo giác?

“Tiền bối, ngài hiểu lầm rồi.” Tô An Nhiên vội vàng cười hòa giải, “Sư phụ hắn nói ‘lão nhân gia’ là một cách xưng hô kính trọng đối với ngài, ý là ngài học thức uyên bác.”

Hoàng Tử, ngươi chờ đó cho ta!

Thần mẹ nó Dược Thần lão nãi nãi!

Một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp còn trẻ như vậy, ngươi lại bảo ta đó là lão nãi nãi?

Hoàng Tử, thấy không, đây là những bộ Bleach, Naruto, One Piece của ngươi đó.

Tê lạp!

Bây giờ thì hết rồi!

Thật oan uổng cho ta, mẹ nó còn tưởng đây là Thất sư tỷ, là ngươi đặc biệt tìm về để hỗ trợ tu bổ Đồ Phu.

Ta thật ngốc.

Thật.

Thế mà lại cảm thấy ngươi, một kẻ không đáng tin cậy, cũng có lúc đáng tin.

Dược Thần hiển nhiên không hề hay biết Tô An Nhiên đang nghĩ gì, nhưng ít ra từ phản ứng cơ thể mà xét, nàng biết Tô An Nhiên lúc này đang lo lắng điều gì. Thế là, đối với câu giải thích bổ sung của Tô An Nhiên, nàng cũng không bình luận gì mà nói: “Thiến Văn đang luyện tập phương thuốc mới, trong thời gian ngắn không thể nào ra ngoài được.”

Tô An Nhiên nhạy bén chú ý tới, Dược Thần nhấn mạnh từ “không thể nào”.

Đây là một sự khẳng định.

Nói một cách khác, hiển nhiên không gian xung quanh đại sư tỷ đã bị che đậy.

Hoặc nói là bị phong tỏa, những người khác không thể nào liên lạc được với nàng.

Mà nghĩ tới đây, Tô An Nhiên lập tức có chút mơ hồ.

Vậy ta lấy Tụ Khí Hoàn kiểu gì đây?

Chẳng phải đã nói thứ này đủ dùng sao?

Hoàng Tử cái lão khanh so!

“Dược Thần…” Tô An Nhiên vốn định nói “Dược Thần bà bà”, nhưng khi thấy thần thái hờ hững của Dược Thần, hắn vô cùng thông minh nuốt xuống hai chữ cuối, “… tiểu tỷ tỷ, ta hiện tại tu luyện công pháp đến một bước ngoặt vô cùng quan trọng, cần đại lượng Tụ Khí Hoàn, là sư phụ…”

Không đợi Tô An Nhiên nói hết lời, Dược Thần khoát tay, liền từ bên cạnh kéo ra một cái vạc nước khổng lồ.

Cái vạc này cao hơn một mét, đường kính miệng vạc ước chừng từ một mét rưỡi trở lên.

Vạc nước vô cùng mộc mạc, phía trên không có bất kỳ hoa văn nào, giống như những cái vạc đá Tô An Nhiên thường thấy ở một số cổ thành trên Địa Cầu trước đây.

Nhưng cái vạc nước này người thường không thể nào mang nổi, huống hồ trên đó còn đặt một chiếc cối đá làm nắp.

Nói ít cũng phải nặng mấy trăm cân.

Nếu Tô An Nhiên chưa đột phá đến Tụ Khí cảnh tầng chín, nắm giữ sức mạnh cửu ngưu, đừng nói là nhấc thứ này, e rằng ngay cả đứng gần cũng không chịu nổi.

“Cái này…”

“Ngươi muốn Tụ Khí Hoàn.” Dược Thần không cho Tô An Nhiên cơ hội mở miệng, nói thẳng.

“Nhiều như thế?!” Tô An Nhiên kinh ngạc đến ngây người.

Một cái vạc đá ít nhất có thể chứa bảy trăm cân nước, cho dù trong đây chỉ chứa một nửa, thì cũng phải ba trăm cân Tụ Khí Hoàn chứ?

Tô An Nhiên không khỏi suy nghĩ về hệ thống của mình.

Tụ Khí Hoàn trong đó được bán dưới dạng gói quà, nhưng nếu quy đổi, một viên Tụ Khí Hoàn cũng phải tốn mười điểm thành tựu.

Xét những viên Tụ Khí Hoàn có kích thước như viên kẹo chocolate đậu, cái vạc nước này có thể chứa bao nhiêu viên?

Một ngàn? Năm ngàn?

Một con số khổng lồ!

Tô An Nhiên cảm thấy trong đây ít nhất phải có hơn một vạn viên Cực phẩm Tụ Khí Hoàn.

Khó trách Hoàng Tử trước đó nói, Tụ Khí Hoàn có thể dùng đủ.

“Đây chẳng qua là một phần nhỏ Thiến Văn luyện tập năm đó mà thôi.” Dược Thần lạnh lùng nói, dường như cảm thấy vì sự vô tri của Tô An Nhiên mà phong cách của cả nàng và Thiến Văn đều bị hạ thấp, “Mấy chục năm gần đây, sau khi Thái Nhất cốc không thu thêm đệ tử nào, những phẩm vật tồn đọng này đều không dùng hết.”

“Phẩm vật tồn đọng?”

Dược Thần hơi nghiêng người, để Tô An Nhiên có thể nhìn thấy hơn mười cái vạc nước khổng lồ đang đặt ở một góc sân viện.

Tư duy của Tô An Nhiên thoáng chững lại.

Hắn cảm thấy, đó đại khái chính là cái gọi là đại lão đi?

Đan dược đều tính theo cân… Không, bán theo vạc.

Tính theo cân lượng, e rằng đó cũng là một sự vũ nhục đối với Dược Thần và đại sư tỷ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch