Hứa Mộ Nhan lén xin chìa khóa phòng ngủ, một màn này đã bị Sở Bạch nhìn thấy.
"Trương Lệ là học sinh nội trú, vừa rồi cho chìa khoá, có lẽ là chìa khóa phòng ngủ, nói như vậy tờ giấy kia quả thật là do Hứa Mộ Nhan viết!"
Một chút lo lắng trong lòng của Sở Bạch rốt cục đã biến mất.
Trong lòng vui vẻ vô cùng.
Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.
——
Phòng ngủ nữ sinh.
Vẫn chưa tới thời gian tự học buổi tối, quản lý ký túc đang nhàn nhã ở tầng một xem TV.
Phòng ngủ nữ sinh mở ra.
Sở Bạch rón rén chạy vào phòng ngủ nữ sinh.
Học sinh nội trú của trường Trung học Thuỷ Trạch không nhiều, nữ sinh cấp 3 thì có một tòa.
Cả tòa có ba tầng, lớp 10 đến 12 đã chiếm một tầng.
Nữ sinh của một lớp học ở nội trú, chỉ cần một căn phòng ngủ đã có thể chứa được toàn bộ.
Mỗi một cửa phòng ngủ đều có dán số, sắp xếp theo quy luật.
Muốn tìm tới phòng ngủ được chỉ định là một chuyện hết sức dễ dàng.
Sở Bạch rón rén, bước tới cánh cửa của phòng ngủ hệt như kẻ trộm.
Trên cửa cũng không có khóa, chỉ khép hờ.
Trong phòng ngủ có tia sáng lờ mờ, nhưng Sở Bạch có thể chắc chắn Hứa Mộ Nhan đã đến.
Trong lòng Sở Bạch không khỏi có chút đắc ý, nhớ lại mấy ngày trước bị Vương Hạo Nhiên chèn ép sa sút tinh thần.
"Tên cặn bã Vương Hạo Nhiên tuyệt đối sẽ không ngờ được Hứa Mộ Nhan bình thường vừa nói vừa cười trao đổi học tập với hắn, hoàn toàn chỉ là tỏ ra thân thiện mà thôi.
Mà mục đích Hứa Mộ Nhan làm như vậy chỉ là vì không để hắn nhằm vào ta.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hứa Mộ Nhan thích mình từ lúc nào? Là từ khoảng thời gian dạy thêm cho mình trước đây sao?
Haiz, nàng thật đúng là khổ, ta thật quá ngu ngốc, không nhìn ra được nàng thầm mến ta.
Nếu không phải Hứa Mộ Nhan nhìn thấy buổi chiều ta rầu rĩ không vui, đoán chừng sẽ vẫn che giấu ta cho đến khi thi xong đại học.
Không biết Vương Hạo Nhiên sau khi biết sự thật sẽ có cảm giác thế nào? Chắc hẳn sẽ bị chọc giận đến gần chết!"
Sở Bạch buồn cười, thầm nghĩ, kích động đẩy cửa khép hờ đi vào.
"Hứa Mộ Nhan, tâm ý của ngươi ta đã biết, kỳ thực ta cũng thích ngươi, đã thích ngươi từ rất lâu, mỗi khi trông thấy ngươi cùng Vương Hạo Nhiên cười nói, trái tim của ta rất đau." Sở Bạch không chờ kịp mà bày tỏ tâm ý của mình...
Hứa Mộ Nhan đã chủ động hẹn mình, trong câu chữ trên tờ giấy kia, mọi chỗ đều thể hiện sự ưa thích với mình.
Sở Bạch cảm thấy mình là một nam nhân, tất nhiên phải dứt khoát một chút.
Tốt nhất là có quan hệ yêu đương cùng Hứa Mộ Nhan, thậm chí trực tiếp hơn, nơi này là phòng ngủ của nữ sinh, xung quanh đều là giường chiếu.
Hơn nữa Hứa Mộ Nhan hẹn mình gặp mặt ở phòng ngủ nữ sinh, hay có lẽ nàng có ý định kia?!
Nhung sau một hồi lâu, Hứa Mộ Nhan vẫn chưa lên tiếng.
"Hứa Mộ Nhan, sao ngươi không nói chuyện, đang mắc cỡ sao?" Trong lòng Sở Bạch nhịn không được kích động, lần nữa lên tiếng.
Nhưng đáp lại Sở Bạch là một tiếng thét "A" với âm lượng siêu to của nữ nhân.
Sở Bạch giật nảy mình, kích động từ nãy giờ đã tiêu tán hầu như không còn.
Bởi vì hắn biết âm thanh này không phải là của Hứa Mộ Nhan.
Trong chốc lát, một cảm giác lạnh lẽo bỗng từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu hắn.
"Đây là một cái bẫy!"
Sở Bạch lập tức phản ứng lại, co cẳng bỏ chạy.
Hắn thành công chạy ra khỏi phòng ngủ nữ sinh, nhưng lại rất hoảng sợ.
Sau hai mươi phút.
Sở Bạch bị Tống Trinh Vũ gọi tới văn phòng làm việc riêng.
Trong văn phòng có Sở Bạch, Tống Trinh Vũ và Ôn Tịnh.
Chuyện này khá đặc thù, chưa có cách giải quyết hợp lý thì Tống Trinh Vũ sẽ không để cho những người khác biết.
Bởi vì chuyện này dính líu tới thanh danh của một nữ sinh.
Mắt của Ôn Tịnh đỏ hồng, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Nàng khóc, khóc thật rồi.
Diễn xuất tốt ư?
Dĩ nhiên không phải.
Đây là do Ôn Tịnh đã xoa mắt với chất ớt cay nóng mà Vương Hạo Nhiên cho.
Mùi vị đó ai dùng người nấy biết.
Ôn Tịnh hoàn toàn đã bị ớt cay nóng làm cho khóc.
Tống Trinh Vũ vỗ vào sau lưng Ôn Tịnh, vừa an ủi nàng vừa nói:
"Ngươi xác định là hắn chứ?"
Ôn Tịnh vừa khóc, vừa tố cáo:
"Lúc... Lúc ấy ánh đèn không rõ lắm, người... người kia nắm lấy tay của ta, uy hiếp ta, bảo ta không... không được cử động, lúc sau ta... giãy dụa còn không cẩn thận đụng phải đầu của hắn, có chút tóc đâm vào người ta, hình như là... Là đầu đinh.
Âm thanh kia. . . âm thanh mà chỉ có người đầu đinh mới có, ta khẳng định là Sở Bạch!"
"Có ý đồ đồi bại với nữ sinh, Sở Bạch, ngươi thật to gan!" Tống Trinh Vũ cầm giáo án đập mạnh vào bàn, hết sức tức giận nói.
"Ta thừa nhận là ta có đi qua phòng ngủ nữ sinh, nhưng ta không làm gì bỉ ổi!" Sở Bạch giải thích nói.
Phòng ngủ nữ sinh có giám sát, chỉ cần tra một lát là biết Sở Bạch có tới.
Sở Bạch tất nhiên sẽ không dám nói dối.
"Đang yên đang lành, ngươi đi đến phòng ngủ nữ sinh làm cái gì?" Tống Trinh Vũ lớn tiếng chất vấn.
"Là Hứa... Là có người giả mạo nét bút của Hứa Mộ Nhan viết một tờ giấy cho ta, hẹn ta đến phòng ngủ nữ sinh, nói có lời muốn nói với ta."
Sở Bạch cũng không phải đồ đần, chuyện cho tới bây giờ tất nhiên là cái bẫy.
"Tờ giấy kia đâu?" Tống Trinh Vũ duỗi tay ra đòi hỏi.
"Ta... Ta ăn rồi."
"Ngươi lừa gạt ai đó? Coi ta là đứa trẻ ba tuổi à!" Tống Trinh Vũ cảm thấy sự thông minh của mình phải chịu sự sỉ nhục nghiêm trọng.
"Tống lão sư, lời ta nói là thật!"
"Còn dám nói xạo, gọi phụ huynh ngươi tới đây!"