Thời gian trước, Cao Tiến đột nhiên mất tích, dã tâm của Cao Nghĩa không còn ai có thể ngăn cản. Anh ta chủ động liên hệ với “Ma bài” Trần Kim Thành, chuẩn bị làm cho Cao Tiến mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.
Một lần uống rượu say, anh ta nổi sắc tâm muốn có được Janet, Janet liều mạng phản kháng, ngã từ trên tầng xuống mà chết.
Hôm nay, Cao Nghĩa nghe phong thanh tin tức của Cao Tiến, thế nên lập tức dẫn đội ám sát tấn công, nhưng không ngờ đột nhiên Long Ngũ lại từ đâu chui ra, cứu Cao Tiến thoát khỏi vòng vây.
Cao Nghĩa vô cùng lo lắng, không phải anh ta lo lắng đến vết thương của Cao Tiến, mà là lúc ám sát anh ta lộ mặt, thế nên sợ bị người khác nhận ra.
“A Nghĩa, lên xe trước đã, đầu anh rất choáng, tạm thời không muốn nói chuyện.” Cao Tiến xua tay, thần sắc mệt mỏi bước đến cạnh xe.
“Anh Tiến...”
Cao Nghĩa nơm nớp lo sợ, ánh mắt thăm dò nhìn sang Long Ngũ bên cạnh.
“Thời gian trước không biết Cao Tiến bị làm sao mà mất trí nhớ, biến thành một tên ngớ ngẩn, còn bị người ta đuổi giết. Hôm nay tôi kịp thời cứu được anh ấy ra, nhưng anh ấy vì sợ hãi quá nên đầu óc...”
Long Ngũ nhíu mày, miễn cưỡng đọc theo kịch bản Cao Tiến soạn sẵn: “Tôi đã hỏi anh ấy rồi, bây giờ ký ức của anh ấy rất hỗn loạn, có rất nhiều chuyện, nhất là những chuyện xảy ra trong thời gian này, anh ấy không nhớ rõ.”
“Thì ra là như vậy, anh Tiến chịu khổ rồi.”
Cao Nghĩa trong lòng thì vui mừng như điên, nhưng ngoài miệng thì lại tự trách: “Đáng ghét, đều tại tôi vô dụng, nếu như tôi có thể tìm thấy anh ấy sớm hơn một chút thì anh ấy đã không phải chịu nhiều khổ sở như thế.”
“Đừng nói đến những chuyện này nữa, bây giờ Cao Tiến đã mệt mỏi lắm rồi, để anh ấy về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Long Ngũ nói xong thì cũng lên xe, ngồi hàng phía sau với Cao Tiến.
Cao Nghĩa nhanh chân ngồi ghế lái phụ, quay đầu nhìn Cao Tiến vô cùng buồn ngủ, mím môi một lúc rồi nói: “Anh Tiến, em... em có một tin tức xấu... Anh chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Thân thể Cao Tiến run lên, nhưng vẫn không nói câu nào.
“Là tin tức về Janet...Anh Tiến, trong khoảng thời gian anh mất tích, em không lúc nào không huy động lực lượng đi tìm anh, tìm cả ngày lẫn đêm... Janet một mình ở lại biệt thự... Lúc em quay về tìm cô ấy thì...
Cao Nghĩa ôm mặt, cố nén đau thương: “Cô ấy mất tích rồi, lớp kính ở ngoài ban công bị vỡ nát, tầng dưới còn dính máu...”
“Đừng nói nữa, lái xe về biệt thự.”
Cao Tiến lên tiếng, giọng nói khàn khàn, cố gắng không để nước mắt chảy ra: “Phái người đi tìm, anh tin cô ấy nhất định còn sống.”
“Vâng, anh Tiến.”
...
Biệt thự.
Cao Tiến bước lên tầng hai, mặt không cảm xúc, đứng lặng người trước ban công tầng hai, mãi một lúc cũng vẫn không nhúc nhích gì.
“Anh Tiến, anh...”
“A Nghĩa, anh muốn ở một mình, em ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Cao Nghĩa có tật giật mình, nghe Cao Tiến nói vậy thì khẽ thở phào một hơi, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự.
Thành thật mà nói thì anh ta không hề muốn tới biệt thự này, lạnh lẽo, u ám, cứ như là âm hồn của Janet vẫn vương vấn ở đây.
“Tên khốn nạn đó diễn đạt thật đấy, Cao Tiến, đừng quan tâm kế hoạch với chả dự kiến gì nữa, để tôi làm thịt anh ta.” Long Ngũ nói.
“Không được, không thể để cậu ta chết một cách dễ dàng như thế!”
Cao Tiến nói gằn từng chữ, sát khí nặng nề hoàn toàn không chút giấu diếm.
“Đúng rồi, biệt thự, gạt tàn thuốc lá, băng từ, những thứ cậu Liêu nói có thể tìm được manh mối.”
(Băng từ: Băng từ là phương tiện để ghi từ nhằm lưu giữ tín hiệu, sau đó được tái tạo lại thông qua hệ thống máy điện từ. Băng từ dùng trong ghi âm, ghi hình và ghi dữ liệu số)
“Trong gạt tàn thuốc lá không có đồ gì cả...”
Long Ngũ cầm chiếc gạt tàn thủy tinh trên đầu giường, ngửi mấy cái rồi nhíu mày: “Có mùi thứ gì đó bị đốt cháy, mùi này không phải mùi thuốc lá. Nếu tôi đoán không nhầm thì băng từ đã bị tiêu hủy.”
“Không thể nào có chuyện đó được, cậu Liêu đã nói là có băng từ.”
Cao Tiến bước tới nhận lấy chiếc gạt tàn thủy tinh, đúng là không có vật gì, gạt tàn trống rỗng, còn được lau sạch sẽ.
Đúng lúc này, một trận gió nhẹ từ bên ngoài ban công thổi vào trong phòng, một phần băng từ chưa đốt hết bay từ dưới gầm tủ chỗ đầu giường ra ngoài.
“...”
“...”
“Thì ra có thật.”
Long Ngũ vô thức nuốt nước bọt, mặc dù bọn họ đã tin những điều Liêu Văn Kiệt nói là sự thật, nhưng khi mọi chuyện bày ra trước mắt thì vẫn không thể nào nhịn được sự ngỡ ngàng.
Không ngờ trên đời lại có một người tài giỏi như thế!
Long Ngũ bất ngờ nhớ đến em gái Long Cửu của mình, càng thêm lo lắng về tương lai của cô.
Dựa vào thủ đoạn thâm sâu khó lường của Liêu Văn Kiệt thì đừng nói là ra ngoài ăn chơi trác táng, cho dù anh ta có một chân đạp mấy thuyền đi chăng nữa thì Long Cửu cũng không thể nào phát hiện ra được.
(Một chân đạp mấy thuyền: Bắt cá hai tay)
Bởi vì khi Long Cửu còn chưa kịp phát hiện ra Liêu Văn Kiệt là một tên đểu cáng thì Liêu Văn Kiệt đã có thể nhìn trước được mọi chuyện rồi, thế thì làm sao đấu lại anh ta được?
“Long Cửu, tìm người kiểm tra phần băng từ còn lại này, tôi muốn biết thông tin nó ghi lại là gì, còn nữa...”
Cao Tiến ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn nền nhà trống rỗng: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn liên lạc với cậu Liêu một chút.”