Chương 29: Thực ra tôi là một người rất ngay thẳng 2
Liêu Văn Kiệt bĩu môi, hắn nhìn là biết trang cuối cùng bị thiếu kia chính là trang bìa in tên nhà xuất bản và ngày tháng in ấn, thế nên cũng không nhắc lại chuyện đó nữa mà nói thẳng: “Quỷ Vương Đạt, quyển Như Lai thần chưởng này giá bao nhiêu thế? Đầu tiên tôi phải nói luôn, sách không đầy đủ thì tôi cũng không thể mua với giá cao được đâu.”
“Mười tệ.”
Quỷ Vương Đạt ra giá.
“Cái gì?”
Liêu Văn Kiệt giật mình, ông ta bán mười tệ một quyển Như Lai thần chưởng? Quỷ Vương Đạt thực sự coi mình là tên ăn mày đó à?
Hắn hỏi tiếp: “Nếu riêng Như Lai thần chưởng đã bán giá đấy, vậy thì chắc Thiết sa chưởng chỉ bán một tệ thôi nhỉ?”
“Sai, Thiết sa chưởng giá 500 tệ.”
“Tại sao?”
Liêu Văn Kiệt sửng sốt, không hiểu sóng não của Quỷ Vương Đạt.
“Bởi vì Như Lai thần chưởng cậu không thể nào học được, nếu không thì có trả giá 1 triệu tôi cũng không bán.”
Quỷ Vương Đạt hạ giọng, ra vẻ cao thâm khó lường: “Như Lai thần chưởng giảng dạy cơ duyên và trí tuệ. Cho dù cậu là người đại từ đại bi nhưng cơ duyên chưa đến, trí tuệ không đủ thì có hàng vạn người học cũng không có nổi một người thành tài, tu luyện hàng trăm năm cũng không có tác dụng. Nếu cậu đã bị ấn định sẵn là không học được thì cậu có cố gắng thế nào cũng vô dụng.”
Nghe rất có đạo lý.
Liêu Văn Kiệt gật đầu, âm thầm thừa nhận công phu lừa trên dối dưới của Quỷ Vương Đạt, sau đó lại hỏi tiếp: “Thế còn quyển Độc cô cửu kiếm thì sao, ông bán bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi tệ, nếu mua thêm cả Huyền Thiết kiếm pháp thì giảm giá cho cậu, hai quyển tính cậu ba mươi tệ.”
“Cái gì, mấy môn võ công này tôi từng nhìn thấy trong tiểu thuyết kiếm hiệp rồi.”
“Tiểu thuyết cũng lấy cảm hứng từ hiện thực thôi, tên giống nhau là chuyện bình thường.”
“...”
Sau một hồi hỏi han, cuối cùng Liêu Văn Kiệt cũng im lặng. Những quyển bí tịch này của Quỷ Vương Đạt, ngoài Thiết sa chưởng ra thì những quyển còn lại như Độc Cô cửu kiếm, Cửu âm chân kinh... đều không quá hai mươi tệ một quyển.
(Bí tịch: Sách bí kíp võ công)
Hắn cũng có thể đoán được nguyên nhân, đơn giản là trước kia Quỷ Vương Đạt đã luyện Thiết sa chưởng nên có thể lừa gạt một cách dễ dàng như vậy mà không sợ bị vạch trần.
Như Lai thần chưởng yêu cầu cơ duyên cái gì chứ, đoán chừng ông ta cũng chỉ nghe nói như vậy mà thôi.
Bí tịch Thiết sa chưởng dày hơn Như Lai thần chưởng cả chục lần, mỗi một chiêu thức đều có hình ảnh minh họa và chú thích, ngoại trừ được in ra từ xưởng thì không có gì không ổn.
Liêu Văn Kiệt lật vài trang xem thử, sau đó không hứng thú lắm buông xuống: “Quỷ Vương Đạt, tôi tới đây thực sự để học công phu, học phí cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi, ông không cần dùng những phế phẩm này để lừa tôi.”
“Người trẻ tuổi, sao cậu lại nói như thế, cẩn thận cắn phải lưỡi đấy. Cậu từng nhìn thấy bí kíp võ công chân chính rồi à? Chưa từng thấy thì dựa vào đâu mà nói những thứ này của tôi là giả?”
Quỷ Đạt Vương rất tức giận, Liêu Văn Kiệt không có bằng chứng, dựa vào đâu mà dám nói những bí tịch kia là hàng giả chứ.
Mặc dù những thứ này của ông ta đúng là hàng giả, nhưng đây không phải điều quan trọng. Quan trọng là thái độ của Liêu Văn Kiệt, không có bằng chứng!
“Tôi chưa từng thấy, nhưng bạn của tôi đã từng thấy.”
Liêu Văn Kiệt nhìn thẳng vào Quỷ Đạt Vương: “Người bạn này của tôi là sở trưởng sở cảnh sát, có công phu Đoạt mệnh tiễn đao cước nổi tiếng khắp Hong Kong. Theo như lời ông ấy nói thì công phu của ông ấy do một cao nhân chỉ điểm, người đó chính là Người cơ bắp ma quỷ- Quỷ Vương Đạt!”
“Hả, người bạn của cậu...”
Quỷ Vương Đạt hơi hốt hoảng, nhưng ngay sau đó đã lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “...Là ai thế, sao tôi không có ấn tượng gì?”
Liêu Văn Kiệt: “...”
“Mặc dù không biết người mà cậu đang nói là ai, nhưng cậu có thể để số điện thoại của người đó lại. Hôm nào rảnh tôi qua nhà người đó ở mấy ngày, thuận tiện thu chút tiền học phí.”
Quỷ Vương Đạt không cần mặt mũi, chỉ vào bí tịch nói: “Cậu đẹp trai, những thứ này cậu có cần nữa không?”
“Có, nhưng không phải bây giờ.”
Liêu Văn Kiệt tin chắc những thứ này là giả, những người nhẹ dạ cả tin đều bị Quỷ Vương Đạt lừa không một xu dính túi, hắn cũng chẳng việc gì phải khách sáo với ông ta.
“Sao thế, không mang đủ tiền à? Thế thì mai lại đến?”
“Không, trước khi mua thì tôi muốn kể một câu chuyện. Năm 1974, một vị kỳ tài võ học nào đó đã giành chức vô địch Đông Nam Á nội dung chiến đấu tự do. Năm 1980...”
Vốn định dùng ngài Hoàng làm lá bài chính để nhận người quen, nhưng không ngờ Quỷ Vương Đạt lại quên ông ta từ lâu rồi.
Khi nghe ngài Hoàng kể chuyện ngày xưa, Liêu Văn Kiệt còn tưởng hai người này suýt nữa đã cắt máu kết nghĩa huynh đệ.
Thế nên giờ Liêu Văn Kiệt đành phải nói về quá khứ sáng chói của Quỷ Vương Đạt: “Ba năm liên tục đánh bại cao thủ karate của Nghê Hồng, là khắc tinh của Nghê Hồng, có biệt danh “Người cơ bắp ma quỷ”. Cho đến một ngày, ông ta chiến đấu với một cao thủ karate là Đoạn Thủy Lưu...”
“Được rồi, dừng ở đây đi!”
Quỷ Vương Đạt bị chọc đến nỗi đau, gương mặt lập tức trở nên bi thương: “Nếu cậu đã biết tất cả mọi chuyện thì cậu cũng có thể nhìn ra được, bây giờ tôi là một tên thọt...”
“Bổ sung thêm một chút, là một người thọt dựa vào lừa đảo để kiếm sống.”