Trình Văn Tĩnh cũng không phải người duy nhất ngẩn ngơ trước nhan sắc của Liêu Văn Kiệt, hắn gặp nhiều cũng quen.
“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Trình Văn Tĩnh lấy lại tinh thần, sau đó xấu hổ cười một tiếng, bảo Liêu Văn Kiệt chờ một lát, sau đó vội vàng ra ngoài.
Liêu Văn Kiệt ngồi chờ hơn nửa tiếng thì cửa phòng mới được đẩy ra lần nữa.
Sắc mặt Yudy Tang không được tốt chút nào, bên cạnh là Trình Văn Tĩnh một tấc cũng không rời, nhìn như vệ sĩ của cô.
“Ngại quá, để cậu Liêu đợi lâu rồi, công việc của tôi dạo này hơn bận rộn...”
Sau khi nhìn rõ vẻ ngoài của Liêu Văn Kiệt, Yudy Tang cũng giống như Trần Văn Tĩnh, ngẩn người một lúc.
“Không sao, đến muộn là đặc quyền của phụ nữ, cô Tang chỉ đang sử dụng đặc quyền của mình mà thôi.”
Liêu Văn Kiệt thừa cơ đánh giá người phụ nữ trước mặt mình, rất biết cách ăn mặc, nhan sắc xuất chúng lại biết cách trang điểm.
Nhất là sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, sự tự tin từ trong xương tủy mà những cô gái mới lớn không thể nào có được càng tăng thêm sự hấp dẫn của Yudy Tang.
Nhìn quen mắt, nhưng lại lạ lẫm.
Liêu Văn Kiệt so sánh với những gì trong ấn tượng, sau đó cho ra một đánh giá.
“Cậu Liêu rất biết lấy lòng phụ nữ nhỉ, người đẹp trai lại biết cách ăn nói như cậu chắc là khiến không ít cô gái phải ngước mắt thèm thuồng.
Yudy Tang vừa nói vừa trợn mắt với Trình Văn Tĩnh đang đứng bên cạnh. Lý do cô đến trễ nửa tiếng là bởi vì Trình Văn Tĩnh không nói cho cô biết Liêu Văn Kiệt đã đến.
Nguyên nhân thì...
Hai người là “bạn bè vô cùng thân thiết”, giá trị nhan sắc của Liêu Văn Kiệt khiến cho Trình Văn Tĩnh không thể không đề phòng. Cô ta rơi vào tình trạng bối rối giống như Châu Tinh Tinh, suy đi tính lại một hồi, cảm thấy kéo dài thời gian được bao nhiêu thì kéo, tốt nhất là tự mình xử lý hết mọi chuyện, tránh để Yudy Tang gặp được Liêu Văn Kiệt.
(Trong phim Trường học Uy Long, Yudy Tang và Trình Văn Tĩnh có quan hệ yêu đương đồng tính. Trình Văn Tĩnh có tính chiếm hữu mạnh mẽ, luôn tìm cách giải quyết tất cả những người đàn ông xung quanh Yudy Tang)
Tuy nhiên, cô ta có ngăn cản thế nào cũng vô dụng, bởi vì lần gặp mặt này của Yudy Tang là vô cùng quan trọng.
“Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng hồi đi học tôi là một con mọt sách chính hiệu, ngày ngày chỉ biết học trên lớp rồi lại đến thư viện. Mặc dù cũng có những cô gái viết thư tình hoặc bày tỏ với tôi nhưng tôi lại không nắm được cơ hội.”
“Cậu Liêu, mấy câu lừa dối hài hước này chỉ lừa gạt các cô bé học sinh được thôi, không có tác dụng với tôi đâu.”
Hai người trò chuyện đơn giản một lúc, chủ yếu là Liêu Văn Kiệt khen Yudy Tang xinh đẹp hơn người, Yudy Tang khen Liêu Văn Kiệt dáng dấp đẹp trai, tỷ lệ cơ thể tương xứng. Không gian xung quanh vô cùng hòa hợp, bầu không khí thoải mái, những lời khen ngợi tâng bốc nhau tuôn ra mãi không ngớt. Hai người nói hươu nói vượn một lúc mới vào vấn đề chính.
“A Kiệt, thực ra cũng không có gì giấu diếm cậu, lần này tập đoàn Điền Thị rớt đài, tôi và mấy vị đối tác thu được không ít lợi lộc.”
Yudy Tang lên tiếng: “Lý do thì chắc cảnh ti Hoàng cũng đã nói rõ ràng với cậu rồi, nếu như không nhờ có cậu từ chối 50 triệu của Điền Vĩ Cường rồi giao nộp chứng cứ cho cảnh sát thì những phần đầu tư của chúng tôi sẽ đổ xuống sông xuống biển, không những thế còn lãng phí thời gian hơn một năm.”
“Chị Yudy, cảnh ti Hoàng quá khen rồi. Hôm đó tôi chỉ trùng hợp có mặt ở hiện trường thôi, còn người lập công thực sự chính là hai vị nữ cảnh sát Ngô Lạc Thiến và Morris.”
“Cậu không phải khiêm tốn, cái giá lúc đó Điền Vĩ Cường đưa ra là 50 triệu đấy, không mấy người có thể từ chối được sự hấp dẫn to lớn như vậy.”
Yudy Tang vừa cười vừa nói: “Gật đầu một cái là có ngay năm mươi triệu, nếu đổi lại là tôi thì chắc chắn cũng sẽ đồng ý.”
Liêu Văn Kiệt nghe vậy thì chỉ cười không nói, lời đã nói đến mức này, khiêm tốn nữa lại thành ra giả tạo.
“A Kiệt, tôi đã liên lạc với mấy vị đối tác, tất cả mọi người đều cho rằng nên làm chút gì đó để bày tỏ lòng thành, không thể coi như không nhìn thấy.”
Yudy Tang nhìn Trình Văn Tĩnh, sau đó vẫy tay một cái. Trình Văn Tĩnh lập tức hiểu ý, đưa một tập tài văn kiện đến trước mặt Liêu Văn Kiệt.
Liêu Văn Kiệt mở ra xem, bên trong là một chiếc phong bì, rất mỏng.
“Đây là một triệu, coi như một chút lòng thành.”
“Cảm ơn.”
Liêu Văn Kiệt không tiếp tục từ chối nữa, nhanh chóng nhét phong bì vào trong ngực.
“A Kiệt, tôi cứ tưởng cậu sẽ từ chối hai lần rồi mới nhận cơ.”
“Không được, nhỡ đâu tôi từ chối rồi chị Yudy thu hồi thật thì chẳng phải tôi bị thiệt thòi à?”
“Ha ha ha, năm mươi triệu cậu còn có thể từ chối, vậy mà còn tiếc một triệu sao?”
“Hai chuyện này không giống nhau, tôi cầm năm mươi triệu kia thì đuối lý, nhưng cầm một triệu này thì lại vô cùng yên tâm, hai chuyện này không thể đem so với nhau.”
“Nói hay lắm!”
Yudy Tang gật đầu tán thường: “A Kiệt, cậu còn trẻ tuổi mà có suy nghĩ trưởng thành như thế là rất đáng quý, tôi càng ngày càng đánh giá cao cậu.”
“Cũng không hẳn vậy, những người khác khi nghe nói tôi từ chối năm mươi triệu đều bảo tôi đọc sách ngu cả người.”