Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông

Chương 63: Người so với người, tức chết người 1

Chương 63: Người so với người, tức chết người 1




“Quản lý Cao, chắc ông biết Yudy Tang chứ?”

“...”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, quản lý Cao phát hiện mình không so được với người ta, thế nên chỉ có thể lùi bước.

“A Kiệt, để tôi đánh tiếng với bộ phận nhân sự, hai ngày nữa họ sẽ liên lạc với cậu.”

Quản lý Cao nói tiếp: “Mấy quyển sách phong thủy kia coi như quà tạm biệt, cậu cứ giữ lại. Sau này cậu làm ăn phát đạt, nếu muốn thiết kế trang hoàng nhà cửa thì đừng quên tôi.”

“Quản lý Cao, ông đừng trêu tôi nữa...”

Có quản lý Cao giúp đỡ, chuyện nghỉ việc không phải lo nữa. Liêu Văn Kiệt đến ngân hàng gửi tiền, sau đó gọi điện cho Tào Đạt Hoa.

Nội dung đơn giản, hắn nói mình trúng số, nên mời Tào Đạt Hoa đến nhà mình ăn cơm, đưa theo cả Madam Vương cũng không sao, hôm nay hắn mời khách.

Còn Châu Tinh Tinh, Liêu Văn Kiệt suy nghĩ một chút, cuối cùng hẹn mời sau.

Tên này dạo này xui xẻo lắm, ít gặp thì hơn.

Nhưng ý nghĩ và hiện thực lại trái ngược nhau. Châu Tinh Tinh đi theo Tào Đạt Hoa đến, vừa đến đã lục túi áo hắn tìm tiền.

“Này này làm cái gì đấy?”

“A Kiệt, nghe nói cậu trúng xổ số một triệu...”

Châu Tinh Tinh bi phẫn: “Cậu là tên lừa đảo, tôi hỏi cậu thì cậu nói lệnh thầy khó cãi, kết quả lại vụng trộm đi mua xổ số trúng thưởng. Hơn nữa lại còn chỉ nói cho chú Đạt, uổng công tôi coi cậu là bạn. Nếu hôm nay cậu không cho tôi hai mươi vạn thì đừng hòng xoa dịu nỗi đau này.”

“Vậy anh cứ đau đi!”

Liêu Văn Kiệt trợn mắt nhìn Tào Đạt Hoa: “Chú Đạt, già đầu rồi mà sao còn thích đi buôn chuyện như thế hả?”

“Không phải, chú không buôn chuyện.”

Tào Đạt Hoa liên tục xua tay: “Lúc cháu gọi điện thoại cho chú thì A Tinh cũng ở trong nhà, thế nên là cháu tự nói cho cậu ta.”

“Hừ, trước kia thì cảnh sát Châu, bây giờ thì A Tinh, thân thiết quá nhỉ!”

“Anh đến nhà ông ấy làm gì?”

“Có vụ án lớn nên chú hỏi A Tinh xem cậu ta có chủ ý gì không.” Tào Đạt Hoa giải thích.

“Vụ án gì?”

Liêu Văn Kiệt hỏi lại, hình như đã lờ mờ đoán ra.

“Nghề cũ, đi nằm vùng ở trường học.”

Quả đúng như thế.

Sau khi xác nhận được đáp án, Liêu Văn Kiệt cũng mất đi hứng thú. Hai người này mặc dù người bị vùi dập giữa chợ, người đến trường học làm nằm vùng, quá trình hơi long đong lận đận một chút nhưng kết quả vẫn coi như là tốt đẹp. Thôi thì chúc bọn họ gặp nhiều may mắn.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện đến trường học làm nằm vùng thì ánh mắt Liêu Văn Kiệt nhìn Châu Tinh Tinh bỗng trở nên sắc bén.

“Anh Kiệt, anh định làm gì, sao ánh mắt anh nhìn em lại dâm đãng như vậy?”

“Phi, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, đáng đời anh bị người ta vùi dập giữa đường giữa chợ.”

(Ý nói Châu Tinh Tinh làm ở bộ giao thông, ngày nào cũng phơi mặt ra đường)

Liêu Văn Kiệt choàng tay lên bả vai Châu Tinh Tinh: “Nào, chúng ta nói chuyện đứng đắn. Anh có nhớ đêm hôm đó, trong bữa cơm mà chúng ta ăn với A Thiến, còn gặp cả A Cao nữa, tôi đã nói sau này anh còn chẳng được làm cảnh sát giao thông nữa.”

“Lại nhắc đến chuyện này, tôi đã xui xẻo như vậy rồi mà cậu còn muốn nguyền rủa tôi.”

“Không phải tôi nguyền rủa anh, đây là sự thật đã được thiết lập từ trước. Nhưng anh cũng không cần phải lo lắng, tôi có cách giúp anh tránh được kiếp nạn lần này.”

“Điều kiện là hôm nay tôi mời cơm, đúng không?”

Châu Tinh Tinh đẩy Liêu Văn Kiệt ra, nghiêm nghị nói: “A Kiệt, nếu như cậu trực tiếp bảo là hôm nay tôi mời thì tôi cũng nhất định không nói hai lời mà mời mọi người. Nhưng cậu lại dùng loại phương thức giao dịch này... Tôi rất đau lòng, tôi cảm thấy nhân cách của mình bị làm nhục.Hôm nay, Châu Tinh Tinh này xin thề ở đây, nếu hôm nay tôi ăn cơm mà móc một xu ra trả thì chú Đạt ra ngoài sẽ bị xe đâm.”

“Này này này, chuyện của hai cậu thì liên quan gì đến tôi hả?”

“A Tinh, tôi có lòng tốt giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn, nếu cậu đã không biết quý trọng cơ hội này thì quên đi, coi như tôi chưa nói gì.”

Liêu Văn Kiệt cười như không cười: “Nhưng tôi vẫn phải nhắc lại câu này, trên đời không có thuốc hối hận, đừng để khi mọi chuyện xảy ra rồi mới ước giá như khi xưa không làm. Sau này anh có làm sao thì cũng đừng đến cầu xin tôi.”

“Nực cười, tôi mà phải cầu xin cậu?”

“Tốt lắm, rất có dũng khí!”

Liêu Văn Kiệt đã đặt trước một phòng ăn, ba người bắt taxi đến nhà hàng. Trên bàn ăn, biết được chuyện Liêu Văn Kiệt bây giờ đã là triệu phú, thu nhập sau này cũng mấy vạn tệ một tháng thì cả Châu Tinh Tinh và Tào Đạt Hoa đều khóc không thành tiếng.

Rõ ràng đều là người, nhưng người so với người lại có thể tức chết người.

Châu Tinh Tinh khóc lên khóc xuống, dù sao thì Tào Đạt Hoa cũng ăn cơm mềm, không phải lo lắng đến cơm áo nửa đời sau. Nhưng anh ta thì không được như thế, tối nay anh ta còn phải đi gặp cha mẹ Hà Mẫn.

(Ăn cơm mềm: Kiểu nói châm biếm, thường dùng để chỉ những người đàn ông sức dài vai rộng nhưng lười biếng, không tu chí làm ăn, chỉ biết ăn bám phụ nữ, dựa vào phụ nữ để sống)

“Chẳng phải tối nay anh đi gặp cha mẹ A Mẫn sao? Sao bây giờ vẫn còn ngồi ở đây làm gì, anh định ăn hai bữa đấy à?”

“Ăn mà không mất tiền thì ngu gì không ăn.”

Châu Tinh Tinh trả lời thản nhiên, nhưng vừa nghĩ tới cha mẹ Hà Mẫn thì lập tức đau khổ khóc lóc: “Anh Kiệt, anh cho em mượn biên lai gửi một triệu vào ngân hàng của anh đi, em mang đi tăng thể diện một chút.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch