Chương 76: Nhận được giáo dục cao đẳng, ra vào tầng lớp thượng lưu 2
Chiếc xe thể thao chạy vào bệnh viện, sau khi Liêu Văn Kiệt và Yudy Tang tách ra, họ nhanh chóng tìm thấy phòng bệnh của Châu Tinh Tinh.
"Wow, Anh Kiệt, lẵng hoa và giỏ trái cây lớn như vậy ..."
Trên giường bệnh, Châu Tinh Tinh vứt chuối trong tay, một tay ôm giỏ hoa quả, nghẹn ngào nói: "Tôi biết mà, giữa trai đẹp với nhau có tâm linh tương thông, chỉ có cậu mới là anh em tốt của tôi."
"Đừng ngu nữa, tôi chủ mang giỏ trái cây đến, không nói là sẽ không mang đi."
Liêu Văn Kiệt nhìn xung quanh: "Chậc chậc, đãi ngộ cho cảnh sát Châu cũng không tồi,một người mà ở phòng bệnh lớn như thế."
"Đương nhiên, cậu cũng không nhìn thử người đang nằm ở trên giường là ai!"
Châu Tinh Tinh nhướng mày, lớn giọng đấy khiêm tốn: "Nói ra cũng thật xấu hổ, vụ án lần này giải quyết được rồi, tôi gọi điện hỏi lão đại, luận về công để ban thưởng thì chỉ thăng lên chánh thanh tra. Aii, vừa nghĩ đến đây tôi liền cảm thấy không có mặt mũi để gặp lại ông bố ở quê nhà.”
"Ha ha!"
Liêu Văn Kiệt trợn tròn mắt, trên người Châu Tinh Tinh có thương tích nên cũng không chọc tức anh ta, nói: "Đúng rồi, sao phòng bệnh lại vắng vẻ thế, chẳng lẽ chỉ có tôi là người duy nhất tới thăm anh thôi sao?"
"Sao có thể, tôi bây giờ là ánh tinh soi chiếu, người mà muốn nịnh hót tôi có thể xếp hàng từ đây đến Tsim Sha Tsui lận đấy."
Châu Tinh Tinh vịt chết rồi còn cứng miệng: "Thời gian cậu đến cũng trùng hợp thật đấy, giờ cao điểm vừa qua, nếu không cũng phải đến đại sảnh xếp hàng lấy số đấy."
"A Mẫn đâu, người khác không đến cũng không sao, sao cô ấy cũng không ở đây luôn, hai người chia tay rồi sao?"
"Này, anh trai, cậu đến để thăm tôi hay chọc giận tôi đấy, sao đến rồi mà không nói câu nào cho dễ nghe vậy."
Châu Tinh Tinh đáp lại với vẻ không hài lòng, nói, "A Mẫn biết tôi nằm vùng bị thương nên rất tức giận, mới ngồi một chút đã bỏ đi rồi.”
Nói đến đây, mắt Châu Tinh Tinh sáng lên, kéo tay áo của Liêu Văn Kiệt: "Hóa ra A Mẫn có một anh họ làm cảnh ty, tôi bảo cô ấy hỏi giúp tôi, chỉ cần Madam Vương chịu thả người thì tôi có thể được điều đến làm việc dưới tay anh họ cô ấy rồi?”
"Vậy thì sao?"
"Chỉ cần tôi thoát khỏi nhà tù của Madam Vương, cơ hội của tôi sẽ đến, đến lúc đó tôi sẽ triển quyền cước, không cần nhìn sắc mặt bà ấy để làm việc nữa. "
Châu Tinh Tinh nói xong, chắp hai tay trước ngực cầu nguyện, hy vọng Madam Vương tuổi già mắt mờ, buông cái khối vàng là anh ta ra.
"Đừng cầu nguyện nữa, cái đồ xui xẻo như anh, Madam Vương chỉ muốn ném đi càng xa càng tốt, nhưng mà anh họ của thảm rồi, gặp phải họa đến chết anh ta luôn.”
“Hừm, ghen tị chỉ khiến mặt mũi cậu càng thêm khó ưa mà thôi.” Châu Tinh Tinh hừ một tiếng quay đầu đi.
Ngay lúc đó lại vang lên tiếng gõ cửa, một nhân vật mà cả hai đều không ngờ tới đã đẩy cửa bước vào.
Sandy!
"Xin chào, cảnh sát Châu, tôi tới..."
Sandy cầm hoa, mở cửa được một nửa, cúi đầu lịch sự, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Liêu Văn Kiệt, lập tức không thể dời mắt, ngay cả Châu Tinh Tinh cũng ném ra sau đầu.
Vài ngày trước, Liêu Văn Kiệt được Châu Tinh Tinh mời đến trường để giúp đỡ và điều tra tung tích về Sandy khả nghi, sau đó anh ta cũng không hề xuất hiện nữa.
Mất nụ hôn đầu, ngày nào Sandy cũng chả còn tâm trạng ăn uống, đi hỏi thầy tổng phụ trách, cũng chính là Tào Đạt Hoa đang nằm vùng.
Liêu Văn Kiệt từng nói mình là cháu trai của tổng phụ trách trường, đây là manh mối duy nhất của Sandy.
Tào Đạt Hoa dùng tên giả ‘James Bond’, nằm vùng ở trường đóng vai thầy tổng phụ trách, cho nên theo một ý nghĩa nào đó mà nói, quả thật Liêu Văn Kiệt cũng không nói dối.
Nhưng Tào Đạt Hoa không biết chuyện này, con người của James Bond được thiết lập là những người nước ngoài trở về sống ở London quanh năm, nhận được sự giáo dục cao đẳng ( đại học, học viện), ra vào trong xã hội thượng lưu, nho nhã khiêm tốn, thu đi sự ngang bướng, sẽ không để lộ bộ mặt thật của mình với người ngoài.
Nhân vật lập thể đầy đủ, các tầng cảm xúc phức tạp đa diện, rất thử thách kỹ năng diễn xuất.
Khi Sandy hỏi, Tào Đạt Hoa lắc đầu dứt khoát, ông thiết lập con người hoàn mỹ như thế, là con độc đinh chín đời, làm sao có thể có cháu trai? Lập tức bày tỏ chưa từng nghe đến cái tên Liêu Văn Kiệt này bao giờ.
Sandy hồn bay phách lạc rời đi, thậm chí cả cơm cũng không được ăn. Sau đó chính là tiết mục đội Phi Hổ đại chiến tiêu diệt toàn bộ phần tử khủng bố.
Khi nhìn thấy cậu bạn cùng lớp háo sắc Châu Tinh Tinh là cảnh sát, còn thầy tổng phụ trách Tào Đạt Hoa cũng là cảnh sát, trong chớp mắt Sandy liền đoán ra mọi chuyện, Liêu Văn Kiệt cũng là cảnh sát nằm vùng, cuộc gặp gỡ ngày hôm đó là đang thăm dò tình báo.
Phải mất một lúc sau, cô thông qua đủ loại đường dây móc nối, tìm hiểu ngọn nguồn đến tận phòng bệnh của Châu Tinh Tinh.
Vốn dĩ cô muốn liên lạc với Liêu Văn Kiệt thông qua Châu Tinh Tinh, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đi thẳng vào vấn đề gặp luôn chính chủ.
"A Tinh, anh lại chơi tôi à?"
Liêu Văn Kiệt bị mắt nhiệt tình nóng bỏng của Sandy làm cho cả người khó chịu, hắn nghi ngờ Châu Tinh Tinh lại giúp hắn tìm bạn gái, nếu không sao lại trùng hợp như thế.
Hơn nữa, nếu là kiểu bạn gái có chất lượng như thế này, vậy thì hắn sẽ tiếp tục cố gắng, chịu khổ thêm một chút cũng không sao.
"Anh Kiệt, oan cho tôi! Tôi không hề biết chuyện gì đã xảy ra luôn, tin tôi đi, không hề liên quan gì đến tôi luôn."