Liêu Văn Kiệt lên tiếng: “Vết thương của anh không nhẹ đâu, bạn anh hình như cũng bị thương rồi, anh có muốn đến bệnh viện không?”
“Không được, không thể đến bệnh viện.”
Vết thương của Long Ngũ đau nhức nhưng mặt anh ta vẫn không đổi sắc: “Người bên cạnh tôi chính là thần bài Cao Tiến. Hôm nay anh ấy bị người ta đuổi giết, vẫn chưa điều tra được kẻ đứng sau là ai, cũng không thể đến đồn cảnh sát.”
Cao Tiến mất liên lạc nhiều ngày, Long Ngũ vất vả lắm mới tìm được anh ta, không ngờ lại gặp phải một đám sát thủ.
Ban ngày ban mặt mà đám sát thủ kia không coi ai ra gì, dám thản nhiên nổ súng ngay tại trung tâm thương mại, chứng tỏ người đứng sau chúng không đơn giản. Trong tình huống này, Long Ngũ không thể để Cao Tiến bại lộ trước công chúng.
Hơn nữa, người anh em Cao Nghĩa của Cao Tiến dường như cũng rất khả nghi, không loại trừ khả năng đám sát thủ này do anh ta phải tới.
Điều tồi tệ nhất chính là Cao Tiến bây giờ khác hoàn toàn với ngày thường, ánh mắt lờ đờ không có nhuệ khí, cực kỳ giống một đứa trẻ đần độn.
“Thì ra anh ta chính là “Thần bài”, trăm nghe không bằng một thấy, ngủ mà cũng có khí thế như thế, đúng là không phải dạng vừa.”
Liêu Văn Kiệt đánh giá một câu, sau đó lại nói tiếp: “Anh Ngũ, không đi bệnh viện thì đi đâu được. Anh bị thương nặng như thế, chỉ sợ không kiên trì nổi bao lâu.”
Hắn không có hứng thú với thần bài Cao Tiến, không phải người cùng một thế giới. Chuyện hôm nay chỉ như bèo nước gặp nhau mà thôi, có khi sau này cũng chẳng bao giờ gặp lại.
“Tôi sẽ tự lấy viên đạn ra, nhưng bây giờ nơi ở của tôi không an toàn. Cậu biết chỗ nào ít người thì lái xe tới đó là được.”
Nói đến đây, Long Ngũ lại nói: “Chuyện vừa rồi tôi sẽ nói cho A Cửu, nếu anh đã không thích con bé thì đừng dây dưa với nó nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
“Chuyện vừa rồi?”
Liêu Văn Kiệt nhíu mày, chuyện vừa rồi là sao?”
“Đừng giả vờ giả vịt nữa, người phụ nữ kia cũng không tồi, cậu có cô ta là đủ.”
“Đó là đồng nghiệp của tôi, hôm nay chúng tôi đi làm việc của công ty, cô ta...”
Liêu Văn Kiệt ngừng một chút rồi nói: “Mặc dù giới tính của cô ta là nữ, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, nhưng lại không thích đàn ông. Tôi nói thế chắc anh hiểu chứ?”
“...”
Long Ngũ nhắm mắt không nói câu nào, giả vờ như không nghe thấy. Anh ta đã nhận định Liêu Văn Kiệt là đồ đàn ông cặn bã, thế nên cũng không muốn nghe hắn giảo biện.
“Tôi đang ở đâu? Đây là đâu?”
Cao Tiến mơ màng tỉnh dậy, mờ mịt nhìn Long Ngũ. Ba giây sau, gương mặt anh ta lập tức biến đổi, làm ầm lên như quỷ khóc sói gào: “Đừng giết tôi, tôi không biết gì cả, tôi không biết gì cả!”
“Cao Tiến, tỉnh lại đi! Là tôi, Long Ngũ đây!”
“Đừng lại gần đây! Thả tôi ra, tôi muốn xuống xe!”
Cao Tiến giống như mê muội giật mình, hoàn toàn không nghe Long Ngũ nói gì, vừa gào thét “đừng giết tôi” vừa lùi sát đuôi xe.
Long Ngũ tiến lên phía trước, còn chưa kịp nói gì thì Vô ảnh cước của Cao Tiến đã đá liên tục lên vết thương trên cánh tay anh ta. Long Ngũ đau đến mức nhe răng há miệng.
“Thì ra đây chính là thần bài Cao Tiến, rất có khí thế, tiếc là đã tỉnh ngủ.”
Liêu Văn Kiệt thầm nghĩ, sau đó nói với Long Ngũ: “Anh ta làm sao thế? Bị mất trí nhớ hay là bị người ta đánh cho ngốc rồi?”
“Không biết, khi tôi tìm thấy Cao Tiến thì anh ta đã như thế, chắc là não bị tổn thương.”
Long Ngũ nói, cố nhịn cơn đau trên bả vai, tiếp tục cầm máu.
“Tôi biết một người có thể chữa trị cho anh ta, rất nhanh, vài phút là có thể chữa khỏi rồi.”
Liêu Văn Kiệt nhìn gương chiếu hậu, đối diện với đôi mắt của Long Ngũ: “Không chỉ anh ta, ngay cả vết thương của anh cũng có thể chữa khỏi.”
“Ai?”
“Không phải người bình thường, anh cứ hiểu là kỳ nhân dị sĩ là được.”
Kỳ nhân dị sĩ!
Hai mắt Ngũ Long sáng lên, anh ta biết trên đời không thiếu những điều kỳ lạ, kỳ nhân dị sĩ cũng không phải hiếm.
Nếu được loại người này hỗ trợ thì tình trạng của Cao Tiến sẽ không đáng lo nữa, nhưng mà...
Vết thương đạn bắn trên người Long Ngũ đau nhức không giảm, anh ta hiểu rõ mức độ tổn hại của những vết thương đó. Nhất là vết thương trên cánh tay, cho dù chữa khỏi thì sau này cũng để lại di chứng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ và phản ứng.
Anh ta dựa vào súng để kiếm cơm, thiếu một cánh tay chẳng khác nào bản thân bị phế một nửa.
Thế nên có tốn bao nhiêu tiền cũng muốn chữa khỏi cánh tay này!
“Tôi từng nghe Long Cửu nhắc đến cậu, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là A Kiệt đúng không?”
Không đợi Liêu Văn Kiệt trả lời, Long ngũ đã nói thêm: “Tìm người chữa khỏi cho tôi và Cao Tiến, sau khi chuyện này thành công, tôi cho cậu năm triệu.”
Anh có nhiều tiền như vậy sao?
Liêu Văn Kiệt liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt tỏ ý không tin.
“Anh ta có.”
Long Ngũ thấy ánh mắt nghi ngờ của Liêu Văn Kiệt thì nhìn về phía Cao Tiến.
Mặt khác, chuyện này anh ta sẽ nói với Long Cửu.
“Không thành vấn đề, tên tuổi của thần bài Cao Tiến còn đáng giá hơn 5 triệu, tôi sẽ liên lạc ngay...”
Liêu Văn Kiệt lôi điện thoại ra, ấn một dãy số, điện thoại vừa thông đã vào thẳng vấn đề: “Lý Ngang, anh đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Anh xuất viện rồi?”
Liêu Văn Kiệt nghe thế thì sững sờ, nhà của Lý Ngang chính là bệnh viện tâm thần, nhưng hắn nhớ kỹ ca phẫu thuật của anh ta mới thực hiện chưa được bao lâu.
“Kỹ thuật của bác sĩ quá kém, tôi tìm một cái bàn là tự xử lý rồi...”
“Đừng nói nhảm nữa, anh đợi tôi ở đó, tôi lập tức đến tìm anh.
Liêu Văn Kiệt lời ít ý nhiều: “Chỗ tôi có hai người bị thương cần cấp cứu, trong đó có một người bị đánh đến ngu người luôn. Tìm ai tôi cũng không yên tâm, thế nên chỉ có thể tìm anh.”
“Không phải chứ? A Kiệt, tôi không làm từ thiện.”
“Đừng như vậy mà, là người một nhà!”
“A Kiệt, đây không phải chuyện người nhà hay không, con người tôi rất có nguyên tắc, tôi đã từng thề với trời...”