Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 100: ngoài dự đoán mọi người (1)

Chương 100: ngoài dự đoán mọi người (1)




“Nếu tìm không ra, tất cả người của Tô gia có mặt ở hiện trường đều phải châm trà xin lỗi Tô Lạc! Ai cũng không được chống chế!” Đôi mắt đẹp đen nhánh như mực của Tô Lạc nhìn quét chung quanh một vòng, đáy mắt tràn ngập ý vị trào phúng nhàn nhạt.

Tô Tử An dừng chân lại, hắn không thể tưởng được Tô Lạc thế nhưng sẽ đưa ra điều kiện đại nghịch bất đạo như vậy, đang muốn bác bỏ.

Nhưng là, Bắc Thần Ảnh lại cười như không cười mà nghiêng người nhìn hắn một cái, cười nói: “Tô Tứ cô nương nói không tồi, khuê phòng của cô nương há là nơi muốn vào thì vào, muốn lục soát thì lục soát? Còn có vương pháp hay không? Tô Đại Tướng Quân, ngươi thấy sao?”

Bắc Thần Ảnh tuy rằng tỏ vẻ không chút để ý, nhưng uy áp phát ra quanh thân hắn lại áp đến mức trái tim của Tô Tử An nhảy dựng, Tô Tử An cứng đờ khóe miệng, cố cười: “Bắc Thần đại nhân nói đúng vậy.”

Hắn nghiêng đầu đối Tô Lạc cười lạnh nói: “Được! Làm theo lời ngươi, nếu tìm không ra vàng, mọi người Tô gia ở đây sẽ châm trà xin lỗi ngươi! Hơn nữa bồi thường cho ngươi một ngàn đồng vàng! Hiện tại, ngươi còn có cái gì không yên tâm nữa không?”

Còn thêm một ngàn đồng vàng? Kia thật là không thể tốt hơn.

Tô Lạc tỏ vẻ thực vừa lòng với kết quả đàm phán này: “Có Bắc Thần đại nhân cùng Thái Tử điện hạ cùng làm chứng, Tô Lạc yên tâm.”

Ngụ ý, nàng không quá yên tâm với lời hứa của lão cha cho lắm.

Những lời này khiến sắc mặt của Tô Tử An xanh mét, lại không dám giáp mặt phát tác, hung hăng phất tay áo, cất bước mà đi.

Đoàn người đi vào thiên viện của Tô Lạc.

Bắc Thần Ảnh nhìn đến bức tường viện thấp bé rách nát kia, vôi trắng đã bóc ra hết cả, lộ ra lớp bùn loang lổ bên trong, còn có, cửa viện không có!

Hắn khóe miệng mang cười, chỉ vào sân nói: “Tô Đại Tướng Quân, không nghĩ tới nha, quý phủ thế nhưng còn có cái sân cũ nát như vậy, giữ lại làm đồ cổ để người khác tham quan hay sao vậy?”

Tô Tử An nhăn mi lại, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, kêu rên một tiếng: “Bắc Thần đại nhân nói giỡn.”

Cặp mắt xinh đẹp kia Bắc Thần Ảnh lại ra vẻ nghiêm túc: “A? Chẳng lẽ… Nơi này thật đúng là cho người ở?”

Tô Tử An lộ vẻ xấu hổ, dùng nắm tay che lại bên môi, ho khan vài tiếng: “Tới rồi.”

Bắc Thần Ảnh có chút nghẹn họng trân trối mà nhìn Tô Tử An, một đôi mắt đẹp trừng thật to, khó có thể tin mà chỉ vào sân: “Này… Tô Tứ tiểu thư sống ở đây? Không phải đâu?”

Không thể không nói, Bắc Thần Ảnh rất có thiên phú diễn kịch, gương mặt bao gồm cả khiếp sợ, kinh ngạc, khó có thể tin kia, đối với Tô Tử An mà nói, chính là tồn tại xấu hổ nhất.

Tô Tử An khụ một tiếng, né qua đề tài xấu hổ kia của Bắc Thần Ảnh, dẫn đầu đi vào.

Hắn động tác đã thực rõ ràng, rõ ràng đến mức nếu không phải hắn ngại thế lực của gia tộc Bắc Thần thì đã sớm trở mặt.

Nhưng Bắc Thần Ảnh là ai? Được xưng là kẻ ăn chơi trác táng đệ nhất đế đô, sao lại dễ bỏ qua như vậy?

Hơn nữa Bắc Thần Ảnh vì vãn hồi sai lầm trong đại đường lúc trước, hắn đương nhiên phải chế nhạo Tô Tử An thật tốt, để vị cô nương nằm trên đầu quả tim của tên keo kiệt nào đó hết giận chứ!

Vì thế, chỉ thấy hắn cố ý đứng ở bên cạnh Tô Tử An, mắt đẹp đánh giá tình trạng trong viện, không nhịn được mà lắc đầu thở dài: “Thật là làm người chấn kinh rồi, khó có thể tin, quá khó có thể tưởng tượng, thật quá đáng nha. Đường đường danh môn thế gia, đường đường Đại tướng quân phủ, thế mà lại cho con gái mình ở cái phòng rách nát gió thổi qua đã sụp này, quả thực, quả thực chính là… làm nhục, đúng vậy, làm nhục!”

Tô Tử An nghe vậy, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán thịch thịch thịch nổi lên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch