Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 1100: Nam Cung Thức Tỉnh (11)

Chương 1100: Nam Cung Thức Tỉnh (11)




Ngay từ đầu khi biết được Lý Dao Dao có khả năng sẽ lan truyền bí mật của nàng ra bên ngoài, Tô Lạc xác thật có chút lo lắng, nhưng lời nói của Nam Cung Lưu Vân lại làm đôi mắt nàng sáng ngời.

Có Nam Cung Lưu Vân bảo hộ, nàng còn phải lo lắng gì chứ? Huống chi, hiện tại nàng đã là cấp tám, người bình thường không phải là đối thủ của nàng.

Mọi người quyết định ở lại tu luyện trên cao nguyên băng tuyết, nhưng trời xanh hình như cũng không chiếu cố bọn họ.

"Hơ." Tô Lạc thở nhẹ một tiếng.

“Sao vậy?” Nam Cung Lưu Vân cưng chiều xoa đầu nhỏ của nàng.

“Ta cảm giác được… Đan điền hơi nóng.” Tô Lạc ngước khuôn mặt nhỏ của mình lên, vừa do dự vừa mê mang: “Hơn nữa chân cẳng dường như không khống chế được, giống như muốn bay đi theo gió.”

“Hả?” Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Chuyện gì xảy ra? Sao lại có cảm giác như mọc cánh thành tiên? Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thần kỳ nhìn Tô Lạc.

“Ta…” Tô Lạc nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Nam Cung Lưu Vân: “Ta không khống chế được!”

Vừa dứt lời, Tô Lạc tựa như một vệt sáng, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Những người còn lại quay sang nhìn nhau…

Nhưng thật ra Nam Cung Lưu Vân tức khắc phản ứng lại, hắn nôn nóng lớn tiếng kêu gọi: “Lạc Lạc!”

Nhưng mặc kệ Nam Cung Lưu Vân tê tâm liệt phế kêu gọi như thế nào, Tô Lạc cứ như vậy mà biến mất không để lại chút dấu vết nào.

“Tiểu Lạc đâu rồi?” Bắc Thần Ảnh trợn tròn hai mắt, hắn cảm giác mạch não của hắn không theo kịp tình huống.

“Tiểu Lạc giống như… bay đi mất rồi?” Tử Nghiên suy nghĩ nửa ngày, mới lắp bắp nói ra một câu, bỗng nhiên, đôi mắt Tử Nghiên chợt lóe, la lên một tiếng: “Đúng rồi! Vừa rồi khi Tiểu Lạc biến mất, thật sự rất giống với khi Lý Dao Dao biến mất!”

Lúc ấy tam sư huynh muốn tiêu diệt Lý Dao Dao, Tử Nghiên thật sự quá kích động nên không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm, sợ bỏ qua bất kì tình tiết nào, cho nên đầu óc nàng nhớ đặc biệt rõ ràng.

Lời nói của Tử Nghiên tức khắc nhắc nhở Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sắc mặt lại trở nên vui sướng, bình thản nói: "Nghỉ ngơi tại chỗ đi, đợi Lạc Lạc trở về.”

Nếu Lạc Lạc thật sự… Vậy thì thu hoạch của đợt đi đến Mộc Tiên Phủ lần này của Tô Lạc chắc chắn sẽ rất nghịch thiên.

Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên tuy rằng không biết Nam Cung Lưu Vân đang suy tính cái gì, nhưng thấy hắn trấn định như thế, bọn họ cũng an tâm.

Nam Cung Lưu Vân ngồi xuống ngay tại chỗ, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.

Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên cũng không có định lực như Nam Cung Lưu Vân, hai người thật sự cực kỳ tò mò, vì thế một người nhảy lên cây, một người chạy như bay lên đỉnh núi, từ chỗ cao nhìn ra xa, thử xem có thể nhìn thấy gì hay không, nhưng đập vào mắt đều là tuyết trắng mênh mang, trừ tuyết ra thì không có gì khác cả.

Còn Tô Lạc lúc này thì sao?

Kỳ thật nàng cũng rất mơ hồ.

Nàng chỉ cảm thấy mình giống như một luồng sáng, trong chớp mắt đã bay ra xa.

Khi Tô Lạc mở mắt ra…

Nàng phát hiện có một đội ngũ đang di chuyển trên tuyết.

Tô Lạc còn chưa thấy rõ ràng tình hình của đội ngũ thì thân thể của nàng đã rơi đùng xuống bên dưới, trực tiếp nện mạnh lên sườn xe ngựa.

Chiếc xe ngựa này xa hoa vô cùng, thủ công tinh xảo, nhưng Tô Lạc hiện tại hoàn toàn không chú ý đến điều đó.

Hiện tại nàng hoàn toàn không thể khống chế được thân thể của mình, chỉ có thể để cả người lao thẳng xuống!

Chỉ nghe “Loảng xoảng” một tiếng, Tô Lạc ngã xuống trên đỉnh thùng xe, lúc này nàng té xuống thật mạnh!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch