Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 122: Chương chọc ghẹo ăn chơi trác táng (1)

Chương 122: Chương chọc ghẹo ăn chơi trác táng (1)




Cẩm y công tử thần sắc đọng lại, ánh mắt ngạo mạn miệt thị nhìn Tô Lạc một cái, vô cùng cao quý mở miệng: “Nha đầu thúi, cái miệng nhỏ thật là lợi hại nha, nhưng mà, chẳng lẽ ngươi tới đây cũng không thèm hỏi thăm một chút chủ tử của thương trường nguyên liệu là ai?”

Chủ tử của thương trường nguyên liệu là ai? Nàng đúng là chưa có hỏi thăm qua, nhưng mà, chuyện đó có quan trọng sao?

Đáy mắt Tô Lạc có chứa chút hài hước: “À, chẳng lẽ là do nhà ngươi mở?” Nếu thật là do nhà hẳn mở thì sao ngay cả một viên tinh thạch màu đỏ nho nhỏ cũng phải cướp của mình? Này căn bản không khoa học.

Cẩm y công tử khinh miệt mà cười, bang một tiếng mở ra quạt xếp, đắc ý vô cùng mà nhếch cằm, kiêu ngạo liếc đám cẩu nô tài bên người hắn một cái.

Nô tài kia hiểu ý, tức khắc lại vênh váo tự đắc, chỉ vào Tô Lạc cười lạnh mà nói: “Ha hả, dựng thẳng lỗ tai của ngươi lên mà nghe cho rõ! Tuy thương trường nguyên liệu này không phải do công tử của chúng ta mở, nhưng cũng không sai biệt lắm!”

Không sai biệt lắm? Nhìn có vẻ kém rất nhiều mà.

Tô Lạc lạnh lùng cười: “À ha? Nguyện nghe kỹ càng.”

“Hừ hừ! Nói cho ngươi biết! Thương trường nguyên liệu này chính là do Hiệp Hội Lính Đánh Thuê mở!” Cẩu nô tài kia lại làm ra vẻ ngươi hoảng sợ rồi chứ gì, mau quỳ xuống tạ tội đi.

Hiệp Hội Lính Đánh Thuê? Ai ngờ Tô Lạc nghe tới bốn chữ đó, tức khắc liền cười ra tiếng. Nếu là người khác mở, nàng có lẽ còn có vài phần kiêng kị, nếu là Bắc Thần Ảnh của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê mở, vậy…

Tô Lạc cười như không cười mà liếc nhìn cẩm y công tử: “À! Thì ra là Hiệp Hội Lính Đánh Thuê mở, thất kính thất kính, chỉ là không biết vị công tử này là ai trong Hiệp Hội Lính Đánh Thuê? Phân hội trưởng? Phó hội trưởng? Vẫn là… Hội trưởng đại nhân?”

Tô Lạc thực xấu bụng mà chụp mũ cẩm y công tử.

Tức khắc, cẩm y công tử nóng nảy, hắn trừng mắt nhìn tên cẩu nô tài kia, vì thế cẩu nô tài liền trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái, chỉ vào nàng tức giận nói: “Nha đầu thúi vô tri, chẳng lẽ ngươi không biết, công tử nhà chúng ta là bạn tốt của Bắc Thần hội trưởng sao? Thương trường nguyên liệu này là do Bắc Thần đại nhân mở, cũng giống như công tử nhà chúng ta mở vậy! Nói chuyện với nha đầu thúi cái gì cũng không biết như ngươi thật là kéo thấp cấp bậc của chúng ta!”

Cái gì? Nói chuyện cùng nàng sẽ làm thấp cấp bậc của bọn họ? Tô Lạc tức khắc cảm thấy có chút hỗn độn…

“Ừm! Nếu thương trường nguyên liệu này là do Bắc Thần hội trưởng mở, nếu công tử nhà các ngươi và Bắc Thần đại nhân là bạn tốt, như vậy, các ngươi không thiếu tinh thạch chất đống nhỉ, chắc là sẽ chướng mắt viên tinh thạch màu đỏ nho nhỏ này của ta mới đúng chứ?” Tô Lạc lôi cả gốc rễ ra đánh trả đối phương.

“Ngươi!” Không nghĩ tới nha đầu thúi này lại nói chuyện sắc bén như thế, cẩu nô tài kia tức khắc bị nghẹn họng, hắn thở phì phì mà trừng mắt nhìn Tô Lạc, quay đầu xin cẩm y công tử giúp đỡ.

Cẩm y công tử lúc cũng có chút không nhịn được, nhưng nếu sự tình đã tới nông nỗi này, nếu hắn thoái nhượng thì có vẻ như hắn sợ, sau này còn sống thế nào trong thương trường nguyên liệu chứ? Chỉ thấy con ngươi lạnh băng của cẩm y công tử lạnh lẽo mà trừng Tô Lạc: “Trong nhà bản công tử tinh thạch chồng chất như núi thì sao chứ, bản công tử chính là muốn mua viên trên tay ngươi, ngươi bán, vẫn là không bán?”

Lúc này, chỉ thấy một cổ uy áp vô hình nháy mắt lan tràn từ người hắn ra xung quanh.

Đây là uy áp của võ giả cấp ba, đối với người thường mà nói quả thực là tồn tại nghịch thiên.

Trong lúc nhất thời, mọi người hoảng sợ mà thối lui, xa xa rời đi hiện trường, sợ chính mình sẽ bị vô cớ lan đến.

Trong đôi mắt Tô Lạc hiện lên ánh sáng lạnh!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch