Tà Vương Truy Thê
Chương 15: Phế Vật Lại Là Siêu Cấp Thiên Tài!
Đôi mắt hắn tự tin kiêu ngạo, khí phách tôn quý, cao cao tại thượng giống như
một vị thần, toàn thân như phát ra ánh sáng chói mắt.
Tựa như chỉ cần đứng yên như vậy là đã có khí thế uy nghiêm sơn hà thu hết
trời đất vào lòng bàn tay.
“Vì sao lại muốn đưa ta đến đó?” Tô Lạc lẩm bẩm hỏi. Không có lý do gì mà tự
nhiên quan tâm, không phải kẻ gian trá thì cũng là đạo tặc. Nàng vẫn luôn một
mực cảnh giác đề phòng.
“Ngươi không phải vẫn rất muốn đi sao?” Tấn Vương điện hạ hé cánh môi đỏ, ánh
mắt tà mị mê người: “Tiền đặt cược của bổn vương bổn vương đã lấy rồi, ngươi
không định lấy sao?
Tô Lạc lúc này mới nhớ lại, nàng vẫn còn có thể ra một điều kiện với hắn.
Vậy thì, nàng cũng sẽ chơi chữ với hắn, dù sao cũng không phải chính miệng
nàng đưa ra điều kiện, không phải sao?
“Đi thôi!” Nam Cung Lưu Vân vừa dứt lời, liền ôm Tô Lạc vào trong ngực, thân
mình giống như đại bàng giương cánh bay nhanh trong không trung, hầu như chân
không chạm đất, như chuồn chuồn đạp nước.
Gió thổi bên tai, Tô Lạc tò mò mở mắt ra nhìn thấy mình đang bay trên không
trung. Ở trên cao nhìn xuống, có thể thấy bao quát toàn bộ đế đô.
“Không sợ?” Mang theo một người mà vẫn lướt đi nhẹ nhàng trên không trung, lại
còn có thể mở miệng nói chuyện mà không bị lạc giọng, có thể thấy được võ công
của Nam Cung Lưu Vân rất cao, cao thâm khó đoán, sâu không thấy đáy.
“Ta thích.” Tô Lạc thật sự rất thích cảm giác bay lượn trên cao, nhìn xuống
vạn vật đều bao quát trong tầm mắt. Nàng hít sâu một hơi, tay gắt gao nắm chặt
thành quyền.
Đáng tiếc, nàng là phế vật trời sinh, nhất định sẽ không thể đạt được đến cấp
độ như Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân tựa hồ hiểu được những lời nàng muốn nói, khoé miệng lộ ra
một nụ cười tà mị, thanh âm trầm thấp mà mị hoặc: “Chờ xem kết quả thí nghiệm,
ai nói nhất định không thể có kết quả khác?”
“Hy vọng vậy!” Tô Lạc âm thầm tự oán giận chính mình.
Ở xa xa đã thấy được bóng dáng của thần điện.
Thần điện được đặt tại trung tâm của đế đô, vị trí địa lý so với hoàng cung
còn phải tuân thủ nhiều quy tắc hơn. Nhìn từ trên xuống, chỉ có thể nhìn thấy
nóc nhà nhọn nhọn, quảng trường rộng lớn, giữa quảng trường là một đài phun
nước. Phía trước đài phun nước là những tác phẩm của các đại sư điêu khắc.
Hổ, báo, sài, lang,... các ma thú trên đại lục đều được điêu khắc tại nơi này.
“Tới rồi.” Nam Cung Lưu Vân mang theo Tô Lạc nhanh nhẹn đáp xuống trước cửa
thần điện.
Nam Cung Lưu Vân ngay cả lệnh bài cũng không cần dùng đến, thủ vệ vừa nhìn
thấy hắn liền cung kính hành lễ, sau đó mở cửa điện cho hắn đi vào.
Như lời Nam Cung Lưu Vân nói, khuôn mặt của hắn chính là lệnh bài tốt nhất.
Hắn nắm tay Tô Lạc đến đại sảnh tầng ba.
Tầng một dành cho bá tánh bình thường thí nghiệm, nên bọn họ căn bản không cần
bước vào, trực tiếp đi lên tầng trên.
Tầng hai dành cho văn võ bá quan thí nghiệm, Tô Lạc tưởng nàng sẽ phải vào
tầng này nhưng cũng không phải.
Mà tầng ba này, người có thể đi lên cực kỳ ít, chỉ có nhân tài của hoàng thất
mới có tư cách đi vào...
Trong ánh sáng lập loè của ngọn đèn dầu, tầng ba tráng lệ xa hoa, tinh xảo duy
mĩ. Chính giữa sảnh rộng lớn có một cái bàn ngọc thạch lớn, trên bàn bày biện
một thuỷ tinh cầu lớn như quả bưởi...
Thuỷ tinh cầu lấp lánh huỳnh quang, trong suốt sáng ngời như đôi mắt, thăm
thẳm chiếu sáng nội tâm cất giấu nơi sâu kín nhất...
Linh lực thiên phú được chia làm bảy màu: đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lơ,
xanh dương, tím. Trong đó, màu đỏ tượng trung cho cấp độ thấp nhất, kém cỏi
nhất, màu tím tượng trưng cho cấp độ cao nhất, mạnh nhất. Mà trên đại lục từ
xưa đến nay, người có thể đạt được linh lực màu tím vô cùng thưa thớt, có thể
đếm trên đầu ngón tay, rất có thể mấy trăm năm mới xuất hiện một vị.
Mà một người có thiên phú linh lực, có thể nhìn ra được hắn sẽ leo lên được
tới vị trí cấp bậc cao cỡ nào trong thế giới cường giả vi tôn này.
Cho nên thí nghiệm thiên phú thường có thể quyết định vận mệnh của một người.
“Đặt tay lên trên thuỷ tinh cầu đi.” Nam Cung Lưu Vân hướng dẫn Tô Lạc.
Tô Lạc hít sâu một hơi, kiên định tiến lên trước một bước, chậm rãi đưa tay
đặt lên trên thuỷ tinh cầu.
Dù sao nàng cũng là phế vật có thiên phú bằng không trong truyền thuyết, chẳng
lẽ còn có thể có tình huống nào tệ hơn nữa sao? Đương nhiên là không có, cho
nên nàng hoàn toàn không cần bối rối.
Thuỷ tinh cầu trong suốt rõ nét tựa như một dòng nước suối, làm lòng người xao
động dần dần bình tĩnh lại.
“Nhắm mắt lại, đừng nghĩ đến điều gì cả, chỉ cần tập trung đưa linh khí vào
trong thuỷ tinh cầu là được.” Thanh âm trầm thấp hoà hoãn của Nam Cung Lưu Vân
lại vang lên, như dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi, tạo cho người nghe một
loại cảm giác khoan khoái vui vẻ.
Tô Lạc gật đầu, thần sắc bình ổn hoà nhã, bất tri bất giác tiến vào một cảnh
giới khác.
Phía sau thuỷ tinh cầu là bảy cây trụ thuỷ tinh, đều cao mười mét, hơn nữa,
tất cả đều trong suốt rõ ràng, có thể nhìn thấy đáy.
Hiện tại, mấy cây trụ này vẫn chưa có bất kỳ màu sắc gì, nếu là một người có
linh lực thiên phú đủ tốt thì bảy cây trụ thuỷ tinh này sẽ bắt đầu đổi màu từ
cấp độ thấp nhất đến cao nhất.
Bảy cấp của trụ thuỷ tinh lần lượt được phân biệt từ cấp thấp đến cao là đỏ,
cam, vàng, xanh lá, xanh lơ, xanh dương, tím. Phải rót đầy linh lực vào trụ
thuỷ tinh màu đỏ mới có thể kích hoạt tiếp cấp độ linh lực màu cam.
Lại nói đến Tô Lạc, giờ phút này, linh lực trong bàn tay nàng như thuỷ triều
tuôn ra ào ạt.
Thuỷ tinh cầu bắt đầu toả sáng, hơn nữa càng ngày càng sáng, càng ngày càng
loá mắt. Ánh sáng toả ra cơ hồ khiến mắt đau nhức.
Chỉ là Nam Cung Lưu Vân vẫn bình tĩnh như cũ đứng lặng yên bên cạnh Tô Lạc,
chẳng qua đôi mắt của hắn trong nháy mắt bỗng ngưng trọng.
Bỗng nhiên...
Một đạo ánh sáng nóng bỏng chiếu thẳng vào cây trụ thuỷ tinh cấp một.
Vèo một cái, không đến một giây, cây trụ thuỷ tinh cấp một đã chứa đầy linh
khí màu đỏ đậm.
Cây trụ thuỷ tinh cấp hai màu cam cũng nhanh chóng được rót đầy linh lực.
Nam Cung Lưu Vân vốn đang khoanh tay trước ngực, tư thế thanh thản mà đứng,
khoé miệng cười như không cười, thế mà hiện tại hắn lại có chút đứng không
vững, há hốc mồm mà nhìn những biến hoá không ngừng trên trụ thuỷ tinh đầy
màu sắc!
Tốc độ này cũng thật là nhanh ngoài sức tưởng tượng!
Căn cứ vào hiểu biết và kinh nghiệm của Nam Cung Lưu Vân, mặc dù thiên phú
tốt, nhưng khi rót vào trụ thuỷ tinh thì cũng chỉ như là sông nhỏ chảy xuôi,
chậm rãi rót linh lực đầy từng trụ. Hắn chưa từng thấy qua bất kỳ người nào
có linh lực chạy như tên lửa thế này, vèo một cái liền đầy trụ thuỷ tinh.
Màu đỏ...
Màu cam...
Màu vàng...
Vèo vèo vèo, không đến một phút đồng hồ mà Tô Lạc đã rót đầy linh lực vào ba
trụ thuỷ tinh. Hơn nữa, nhìn bộ dáng nàng mặt không đỏ, khí không yếu, hoàn
toàn không có chút biểu hiện nào là đã đến cực hạn.
Nam Cung Lưu Vân lẳng lặng mà nhìn ánh hào quang đang toả quanh người thiếu nữ
kia, đáy mắt lộ ra một tia cảm xúc kỳ dị. Phát hiện này có chút ngoài dự liệu
của hắn.
Nàng điềm nhiên đứng yên tại chỗ, trên gương mặt xuất hiện ý cười nhàn nhạt
như mặt trời xuân giữa sương mai, thanh thoát động lòng người. Nàng chính là
mê người như vậy, câu hồn đoạt phách như vậy, khiến người khác không thể rời
mắt.
Tô Lạc hoàn toàn không biết tâm tư của Nam Cung Lưu Vân, cũng không biết hiên
phú của bản thân khiến cho Nam Cung Lưu Vân phải giật mình. Lúc này cơ thể
nàng vẫn không ngừng phát ra linh lực.
Màu xanh lá... trụ thuỷ tinh màu xanh lá cũng đã được rót đầy.
Linh lực vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, lại nhanh chóng chuyển sang
màu xanh lơ!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tô Lạc có nghĩ thế nào cũng nghĩ không
thông!
Linh lực không gặp trở ngại gì, dễ dàng rót đầy trụ thủy tinh màu
xanh lơ...
Tuy rằng tốc độ có chậm lại một chút, nhưng hoàn toàn không có dấu
hiệu sẽ ngừng lại!
Màu xanh dương...
Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn trừng mắt nhìn những cây cột thủy tinh hình
trụ kia, nhìn chằm chằm vào linh lực màu xanh dương đang chậm rãi bò
lên.
Đôi mắt đen hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Có thể tiến đến linh khí màu xanh dương chứng tỏ linh lực thiên phú
đã rất cường đại rồi. Bởi vì trên toàn bộ đại lục này, những
người có thể sở hữu linh lực thiên phú màu xanh dương vô cùng hiếm.
Nhưng mà, điều làm Nam Cung Lưu Vân câm lặng chính là, linh khí kia
tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm, thong thả chậm châạp, từng chút
từng chút bò lên đến đỉnh trụ thủy tinh, thế nhưng...
Thế nhưng linh lực lại tiếp tục thắp sáng trụ thủy tinh màu tím.
Trụ thủy tinh màu tím - Đông Lăng quốc từ trước tới nay cũng chỉ
được vài vị cường giả linh lực màu tím, nhưng là đếm được trên đầu
ngón tay, vô cùng ít ỏi. Vậy mà nha đầu Tô Lạc này lại đạt được
linh khí màu tím!
Vậy mà mười năm trở lại đây, nha đầu này vẫn luôn bị xem là phế
vật, bị khi dễ, bị lăng nhục. Thật là lãng phí mất mười năm, phí
phạm của trời!
Giờ phút này, Nam Cung Lưu Vân luôn được giáo dục tốt từ nhỏ cũng
muốn mở miệng ra chửi thề.
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nha đầu có thiên phú
như vậy lại trở thành phế vật? Việc này, hắn nhất định phải tra
rõ ràng. Đáy mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia lạnh lẽo.
Mười phút, ba mươi phút, một tiếng... Linh lực của nàng giống như
biển rộng mênh mông, liên miên không dứt. Hao tổn linh lực trong thời
gian dài như vậy mà thần sắc của nàng chẳng có một tia mỏi mệt.
Ở cái thế giới dùng võ vi tôn này, thiên phú và thực lực sẽ quyết
định hết thảy. Trong bảy màu sắc linh lực này, mỗi một màu đều
đại diện cho thành tựu tương lai của mỗi người.
Màu tím còn chia làm thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm.
Thời gian chầm chậm trôi qua, linh khí màu tím thong thả bò lên cao,
chậm rãi vượt qua hạ phẩm, đạt đến trung phẩm, cuối cùng lại
đến...
Thượng phẩm!
Linh lực màu tím thượng phẩm!
Nam Cung Lưu Vân bình thường luôn bình tĩnh che giấu thần sắc, giờ
phút này lại ngây ngốc cả người.
Hắn vốn cho rằng Tô Lạc có thể đạt đến linh khí màu xanh dương đã
là không tệ, nhưng hắn nào ngờ đến cuối cùng lại là màu tím
thượng phẩm. Điều này quả thực là không tưởng tượng được, nha đầu
này sở hữu linh lực thiên phú cường đại đến đáng sợ.
Nhưng mà... linh khí màu tím kia vẫn lẳng lặng mà bò lên phía trên
một cách quỷ dị, tốc độ như một con kiến chăm chỉ bò lên, chưa từng
có ý định dừng lại.
Từ từ tiếp cận đến đỉnh trụ...
Nhưng bỗng nhiên có biến chuyển lớn!
Ngay tại thời khắc trụ thủy tinh bị rót đầy linh lực, bảy cây trụ
thủy tinh đầy màu sắc bỗng đồng loạt biến thành màu đen, toàn bộ
màu sắc trước đó đều biến mất.
Trong nháy mắt, trụ thủy tinh bảy màu đột nhiên trở về trạng thái
trong suốt lạnh lẽo ban đầu, không chứa bất kỳ màu sắc nào.
Tô Lạc chợt thấy khóe miệng ngọt ngọt, trào ra một dòng máu tươi...
“Lạc Lạc!” Nam Cung Lưu Vân cơ hồ là thuấn di đến trước mặt Tô Lạc,
tốc độ nhanh như một làn khói trắng bay đến. Hắn ôm Tô Lạc vào
lòng, ánh mắt xuất hiện một tia khẩn trương.
“Ta không sao.” Tô Lạc dựa vào ngực hắn, suy yếu lắc đầu: “Vừa rồi
đã xảy ra chuyện gì? Kết quả thí nghiệm của ta rốt cuộc thế nào?
Có phải vẫn là phế vật như trước không?”
Nói đến cùng, nàng vẫn rất để ý việc nàng là phế vật.
Nam Cung Lưu Vân khóe miệng cong lên thành một nụ cười, gõ nhẹ cái
trán trơn bóng của nàng, thanh âm trầm thấp vang lên: “Nếu ngươi là
phế vật, thì khắp thiên hạ này ai cũng là đồ vô dụng cả.”
“Nói như vậy... nghĩa là ta không phải là phế vật?” Tô Lạc buông
lỏng tâm tình, ánh mắt như điện mang theo chờ mong nhìn Nam Cung Lưu
Vân một cách chăm chú.
“Khụ khụ.” Nam Cung Lưu Vân nhất thời không biết nên nói như thế nào
với Tô Lạc: “ Trên thực tế, có khả năng thủy tinh cầu này xảy ra
một chút vấn đề...”
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.