Tà Vương Truy Thê
Chương 17: Tâm Đã Sớm Tàn
Bị thủy tinh cầu phản phệ, Tô Lạc bị thương không nghiêm trọng lắm.
Nàng chỉ cảm thấy có chút phiền muộn, thỉnh thoảng lại còn nhức
đầu từng cơn. Chẳng qua nàng cũng không nói việc này cho Nam Cung Lưu
Vân biết.
Trở lại Tô Phủ, Tô Lạc nằm trên giường, trong đầu hiện lên tình cảnh
ngày hôm nay.
Diệu kế của nàng làm Tô Vãn rơi xuống nước lại còn kéo theo Tô Khê
té theo, khiến hai người tỷ muội bọn họ đấu đá lẫn nhau, để bọn
họ nếm trải chút ủy khuất.
Đang nghĩ nghĩ, trong đầu không hề dự liệu mà xuất hiện một gương
mặt tuấn tú.
Dung mạo tuấn mỹ vô song, thiên phú cực cao, là siêu cấp cường giả,
hơn nữa lại là hoàng tử điện hạ tôn quý của đế quốc, lại đối xử
với nàng không tệ. Nếu phải nói thì Nam Cung Lưu Vân thật đúng là
một đối tượng không tồi.
Khóe miệng Tô Lạc cong lên một ý cười nhàn nhạt mà chua xót.
Cho dù Nam Cung Lưu Vân đối với nàng là thật lòng thì sao? Tâm nàng
đã sớm tàn, sớm đã bị hủy sạch sẽ, làm sao có thể lại yêu người
khác?
Vân Khởi, ngươi ở thế giới kia có khỏe không? Long Nhẫn đã bị ta
nuốt vào bụng, ngươi vĩnh viễn sẽ không có khả năng tìm được. Ha ha,
Minh tỷ sẽ tha thứ cho ngươi sao?
Một giọt nước mắt trong suốt không hề báo trước lăn dài trên gương
mặt trắng trẻo xinh đẹp, thấm ướt gối.
Vân Khởi khiến nàng chịu đả kích trầm trọng xưa nay chưa bao giờ có,
đánh nát tín nhiệm của nàng dành cho hắn. Tô Lạc biết, đời này
muốn nàng một lần nữa yêu thương và tín nhiệm một người như trước
thật sự là rất rất khó.
Ban đêm, không trung như được bao phủ bởi một mảnh hắc sa (1), mà bầu
trời đêm trước bình minh là đen tối nhất, tựa như bị vẩy một lớp
mực đen nhánh.
Tô Lạc ngủ say không ngờ rằng ngày này đã đến, đã vậy còn đến rất
nhanh.
Sáng sớm, mặt trời đỏ rực từ phía Đông xa xôi chậm rãi bò lên không
trung, nắng sớm nhàn nhạt, ráng (2) trời rực rỡ, nhất định là một
ngày tốt lành. Thế nhưng rất nhiều người lại cảm thấy, ngày này
lại là ngày đầy sóng gió của Tô Lạc.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lục La bỗng nhiên vội vàng chạy tới,
tròng mắt rưng rưng, vẻ mặt kinh hoảng.
“Tiểu thư, người như thế nào lại còn có thể nhàn nhã, bình tĩnh
như vậy? Xảy ra chuyện lớn rồi!” Lục La vì chạy gấp, thở hổn hển.
Tô Lạc rót cho nàng một ly nước trong, cười nhạt: “Quân đến tướng
chặn, nước lên đất ngăn (3), có gấp cũng không gấp được, uống miếng
nước đi rồi chậm rãi nói.”
Lục La nào còn tâm tư thời gian uống nước, nàng gấp đến độ trán đổ
mồ hôi, kinh hoảng nói: “Tiểu thư, chuyện này không phải chuyện tốt
gì! Mới sáng sớm Thái tử đã dẫn theo người tới đây, nói là muốn
từ hôn với người!”
Hả? Hóa ra là chuyện này à? Nàng còn tưởng là chuyện gì. Tô Lạc
thong thả ung dung mà nhấp nháp ly nước trong, chầm chậm bình phẩm,
giống như đang thưởng thức loại trà hương trân quý nhất thế giới.
Nhìn biểu tình thong dong bình thản của nàng, Lục La càng rốt suột:
“Tiểu thư! Người mau nghĩ biện pháp đi. Vốn người đã đính hôn cùng
Thái tử mà còn bị khi dễ như vậy. Nếu mà bị từ hôn, những ngày
sau này người phải sống thế nào đây...”
Lục La lo lắng khóc lóc, nàng còn chưa biết thân thể chủ tử yếu
đuối của mình đã bị thay thế bởi một linh hồn cường đại.
Tô Lạc buồn cười nhìn Lục La, thầm nghĩ: Hôn sự này sớm hay muộn
cũng phải huỷ, nếu Thái tử không tới cửa từ hôn, sau này nàng cũng
sẽ nghĩ biện pháp để hủy hôn. Cho nên Thái tử đến nhà từ hôn rất
hợp ý nàng, nàng sao có thể đi ngăn cản?
Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, một bà
lão trung niên bước vào, bà ta xụ mặt xem thường mà liếc Tô Lạc,
giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tứ tiểu thư, phu nhân mời người đến
đại sảnh có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Đây là trợ thủ đắc lực nhất bên người phu nhân, tên là Quế ma ma. Bà
ta là võ sĩ cấp hai cho nên trước mặt Tô Lạc luôn cao cao tại thượng,
vênh mặt chỉ tay sai khiến, như thể bà ta mới là chủ tử, còn Tô Lạc
chỉ là hạ nhân.
* * *
(1) Hắc sa: miếng vải sa màu đen.
(2) Ráng: trong khoảng trời không thâm thấp có khí mù, lại có bóng mặt trời
xiên ngang thành các màu rực rỡ, thường thấy ở lúc mặt trời mới mọc hay mới
lặn. Còn được gọi là mây ngũ sắc.
(3) Quân đến tướng chặn, nước lên đất ngăn: bất kể đối phương sử dụng thủ
đoạn nào, đều có biện pháp tương ứng để đối phó.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.