Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 19: Cho ngươi làm Trắc Phi

Chương 19: Cho ngươi làm Trắc Phi




Trong khi đó, Tô Khê từ cửa bước nhanh vào, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Chỉ thấy nàng mặc váy sam màu phấn nhạt, duyên dáng yêu kiều, giống như hoa

mới nở, nhẹ nhàng và dịu dàng.

Chỉ có một điều không hoàn mỹ chính là đồ trang sức trên người nàng nhiều đến

phức tạp, tựa như đem tất cả trang sức đẹp của nàng mang lên người, vừa hoa lệ

lại vừa thô tục.

Hôm nay có thể nói là ngày tốt mà Tô Khê chờ mong đã lâu.

Từ sáng sớm, nàng đã hưng phấn ngồi ở đại sảnh chờ Tô Lạc, mãi không thấy,

nàng vì nóng vội mà tìm thẳng tới chỗ Tứ tỷ tỷ.

Nàng đang muốn chế nhạo Tô Lạc vài câu, lại liếc mắt thấy Quế ma ma ngã trên

đất, sống chết không rõ. Trong lòng hốt hoảng, nàng quay đầu, mắt trừng lớn,

hướng Tô Lạc giận dữ nói: “Quế ma ma có lòng tốt tới mời ngươi. Ngươi rốt cuộc

đã làm gì bà ta vậy?”

Tô Lạc giơ tay vẻ vô tội: “Ta không hề động thủ.” Nhưng mà thực ra ta động

chân.

Tô Khê không nghe được hàm ý trong lời nói của Tô Lạc. Nàng nhíu mày không

vui.

“Vậy bà ta tại sao lại vô duyên vô cớ ngã như vậy?” Tô Khê tức giận nói.

Trong mắt nàng, phụ tá đắc lực của mẫu thân nàng – Quế ma ma, hiển nhiên là

quan trọng hơn Tứ tỷ tỷ Tô Lạc nhiều.

Tô Lạc vô tội bĩu môi làm như ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai. Nàng ngẫm nghĩ rồi

do dự nói: “Vừa rồi Quế ma ma vừa đi tới đã tự mình đâm vào tường. Sau đó liền

hôn mê, thực sự là quái lạ.”

“Sao có thể! Tứ tỷ, người nói dối cũng không chuẩn bị bản thảo sao?” Tô Khê

cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tô Lạc.

Tô Lạc tỏ vẻ rất bất đắc dĩ: “Ai biết được? Ngươi không tin ta cũng không có

biện pháp. Chỉ là gần đây trong phủ có chút đen đủi. Thật ra, sáng nay còn

nghe bên ngoài hạ nhân nói tối hôm qua hồ hoa sen có ma. Nghe nói con ma đó

mặt mũi hung tợn, mồm to đầy máu…”

Hồ hoa sen có ma… Năm chữ này rõ ràng đâm trúng nỗi lo sợ của Tô Khê. Bởi vì

nếu thật sự muốn nói có ma thì con ma đó chính là nàng!

“Câm miệng!” Tô Khê nhớ tới việc xấu hổ ngày hôm qua, trên mặt xuất hiện một

tia thẹn quá hóa giận, lảng nhanh qua chuyện khác. “Được rồi, Quế ma ma là tự

mình vấp ngã. Còn ngươi cùng ta nhanh đến đại sảnh đón Thái tử.”

Tô Khê thật sự nghi ngờ Tô Lạc có khả năng động tay nhưng trong phòng lại

không có chút dấu vết nào, hơn nữa Tô Lạc là một phế vật, làm thế nào là đối

thủ của Quế ma ma – võ sĩ cấp hai? Cho nên nàng lập tức bác bỏ nghi ngờ này.

Nếu không thể làm rõ, vậy thì không cần để ý tới.

Tô Khê không phân trần nữa mà kéo Tô Lạc đi, sợ buông lỏng tay thì Tô Lạc sẽ

chạy trốn, nên cuối cùng bị thiệt thòi vẫn là nàng.

Bởi vì là việc từ hôn, Tô Lạc cần thiết phải tự mình trình diện, chính tai

nghe tuyên đọc thánh chỉ thì mới được.

Tô Lạc lạnh lùng quay đầu lại liếc Quế ma ma một cái.

Ngày thường bà ta vì Tô Khê làm trâu làm ngựa. Kết quả là không có việc gì đã

bị tùy tiện vứt bỏ? Không biết sau khi Quế ma ma tỉnh lại, biết Tô Khê khinh

bà như thế, sẽ có cảm tưởng thế nào.

Tại sảnh chính Tô phủ.

Sảnh chính rất lớn, trên mặt đất trải thảm lông tơ màu đỏ, hai bên bày tám chỗ

ngồi, mỗi một cái ghế đều được làm bằng gỗ Tử Y, có vẻ ung dung hoa mỹ, xa xỉ

quý phái.

Gỗ Tử Y sở dĩ quý báu bởi vì nó chỉ sinh trưởng ở bên trong khu rừng Hắc Ám.

Mà khu rừng Hắc Ám có rất nhiều ma thú, phí tổn bỏ ra để có được nó vô cùng

sang quý.

Cũng chỉ có gia tộc lớn như Tô phủ mới có thể dùng loại gỗ xa xỉ này làm gia

cụ.

Tô Lạc rất ít khi đến sảnh chính.

Bởi vì nàng bình thường không có tư cách đến đây.

Lúc này, trong sảnh đã có một ít người.

Ngồi ở vị trí chủ tọa không phải ai khác, chính là Thái tử Nam Cung Lưu Tuyệt

– người Tô Lạc vừa mới gặp hôm qua.

Hắn hình như rất thích màu vàng. Hôm nay, hắn cũng mặc một thân áo gấm màu

vàng như cũ, trên áo thêu sáu con kim long giữ tợn đang giương nanh múa vuốt.

Đôi mắt hắn vô cùng đạm bạc, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến Tô Lạc. Tựa

hồ, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái đều sẽ làm ô uế dôi mắt tôn quý của hắn.

Hắn bưng tách trà, dáng người ưu nhã tôn quý, bình thản ung dung mà thưởng

hương trà. Phong thái cao cao tại thượng, thần thái không chút để ý xung

quanh.

Ngồi bên dưới hắn là Đại tướng quân Tô Tử An.

Đây là lần đầu tiên Tô Lạc nhìn thấy phụ thân của nàng.

Hắn mặc một bộ gấm phục màu đen, tuổi không quá bốn mươi, mặt lạnh như băng

sương, vừa uy nghiêm vừa lạnh nhạt. Đặc biệt là cặp mắt ẩn chưa vô tận lạnh

lẽo cùng sát ý.

Hắn giữ nguyên bộ mặt uy nghiêm, hướng Tô Lạc quát: “Còn không biết quy củ?

Không mau hành lễ với Thái tử?”

Trong khi đó, Tô Khê sớm đã ngọt ngào hành lễ xong. Còn thân mật vây quanh bên

người Thái tử. Miệng không ngớt gọi Thái tử ca ca.

Thái tử ngước mắt, vừa nhìn thấy mặt Tô Lạc liền tối sầm mắt, hắn không chút

để ý mà mở miệng: “ Ngươi chính là Tô Lạc?”

Nói thật, nha đầu này lớn lên nhìn cũng không tệ, giống như hoa nở rộ. So với

các phi tử của hắn chỉ có hơn chứ không kém. Nghĩ vậy, ánh mắt Thái tử nhìn Tô

Lạc càng thêm nóng bỏng.

Tô Lạc nhẹ nhàng trả lời: “Vâng.” Thanh âm nàng rõ ràng, bình tĩnh, lưu loát,

một điểm dư thừa đều không có.

Nàng cứ như vậy dũng cảm nhìn thẳng Thái tử, đáy mắt đen nhánh như mực. Thái

tử hơi hơi nhíu mày, bởi vì đôi mắt của Tô Lạc quá trong trẻo quá sáng ngời,

vừa như sóng nước, lại vừa như ánh mặt trời chói chang, nháy mắt đem chỗ sâu

nhất, bí mật nhất trong đáy lòng hắn soi tỏ.

Thái tử xụ mặt, âm thầm đánh giá nàng, ánh mắt liền gắt gao. Hắn bưng tách

trà, khóe miệng tà nịnh hiện lên: “Là bởi vì ngươi, bổn cung bị người cười

nhạo mười mấy năm. Ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?”

Nàng không nghĩ tới vị Thái tử này không chỉ gian trá thâm sâu, lại còn vô

liêm sỉ. Hắn bị người cười nhạo mười mấy năm thì liên quan gì đến nàng? Thế

nhưng lại đem mọi tội lỗi đổ lên người nàng.

Nếu là Tô Lạc vô năng yếu đuối trước kia thì cũng được thôi, nhưng Tô Lạc hiện

tại có thể chịu được sao? Hiển nhiên là không rồi.

Tô Lạc nhìn Thái tử trước mặt, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng, thanh âm

càng lạnh băng: “Như vậy xin hỏi Thái tử, lúc trước là do Tô phủ vội vàng muốn

kết thân trước sao?”

Rõ ràng là thân ái mẫu hậu đại nhân của Thái tử nhìn trúng Tứ tiểu thư Tô gia,

mới vội vàng đính ước, làm như sợ bị người khác đoạt mất. Nếu muốn tìm đầu sỏ

gây tội thì phải tìm Hoàng hậu, tìm nàng làm gì?

Đây đúng là chuyên tìm kẻ yếu để ăn hiếp. Thật sự nghĩ nàng sẽ không phản

kháng sao?

“Tô Lạc!” Tô Tử An nghe xong liền biến sắc, quát lên một tiếng lớn.

Nha đầu này sao lại như vậy? Không ngờ lá gan của nàng lại lớn đến vậy. Bình

thường nhìn thấy Thái tử không vâng vâng dạ dạ thì thở mạnh cũng không dám.

Bây giờ, nàng tự nhiên dám cùng Thái tử tranh luận? Là ai cho nàng cái quyền

này?

Tô Tử An thiếu chút nữa bị hành động này của Tô Lạc dọa đến đau tim! Khóe

miệng Thái tử hiện lên ý cười lạnh lẽo, đôi mắt đẹp lộ ra nồng đậm rét buốt

cùng sát ý: “Miệng lưỡi sắc bén, lời lẽ xảo biện, thô tục vô lễ.”

Tô Lạc lại cười như ánh mặt trời tươi đẹp: “Ý Thái tử điện hạ chính là, Thái

tử điện hạ anh minh thần võ, có thể nói lời hay ý đẹp, phong lưu phóng khoáng,

cũng không ỷ mạnh hiếp yếu, cũng không khi dễ nhỏ yếu, cũng không lấy quyền áp

người, thần nữ làm sao so được?”

Ánh mắt Thái tử nhíu lại, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, lại lộ ra từng

trận hàn ý nghiêm nghị, lạnh lẽo đến tận xương.

Hắn không chút để ý mà thưởng thức chiếc nhẫn vua ban trên ngón tay cái, cười

như không cười mà đối Tô Tử An nói: “Đại tướng quân quả nhiên dạy dỗ nữ nhi

thật tốt. Bổn cung có lời khen. Bổn cung thật bội phục.”

Tuy rằng miệng hắn nói là khen, nhưng lời nói ra lại tựa như lưỡi kiếm sắc

bén, hung hăng đâm thẳng vào ngực Đại Tướng Quân.

Sắc mặt Tô Tử An liền biến đổi, giơ tay lên, phẫn nộ quát Tô Lạc: “Còn không

mau nhận lỗi với Thái tử?”

Mặt Tô Lạc lộ vẻ sợ hãi, đồng thời tỏ ra thực buồn bực. Nàng liếc bàn tay đang

giơ lên, bàn tay to lớn muốn đánh lên khuôn mặt nàng, rất vô tội hỏi lại: “Phụ

thân, nữ nhi khen không đúng sao? Chẳng lẽ Thái tử điện hạ không anh minh thần

võ, không thể nói lời hay ý đẹp, không phong lưu phóng khoáng? Chẳng lẽ Thái

tử điện hạ ỷ mạnh diếp yếu, khi dễ nhỏ yếu, lấy quyền áp người?”

Cứ mỗi câu Tô Lạc hỏi, sắc mặt Tô Tử An lại cứ xấu thêm đi. Đến cuối cùng, sắc

mặt của hắn quả thực có thể hình dung như mây đen giăng đầy. Có thể nói, mỗi

một chữ Tô Lạc nói tách ra đều là đúng nhưng là gộp chung lại thành phản

nghĩa. Đây là Tô Lạc đang chơi chữ. Tô Tử An là bậc võ tướng, làm sao có thể

thắng nàng trong trò chơi tinh quái này?

Tô Lạc lúc này ở trong lòng hừ lạnh. Từ hôn? Tuy rằng bổn cô nương nghĩ muốn

từ hôn nhưng là từ ngươi nói ra, trong lòng bổn cô nương thấy khó chịu.

Hôn sự này là ngươi muốn lui, ngươi tưởng muốn lui là lui dễ dàng như vậy?

“Bạch bạch bạch” Thái tử đột nhiên đứng dậy, từng bước vững vàng mà chậm rãi

tiến đến chỗ Tô Lạc, hắn từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt tràn đầy ý xấu, đánh

giá nàng từ trên xuống dưới.

Trong đôi mắt mờ mịt hiện lên một tia hứng thú, mà Tô Lạc cũng không để bụng,

nhàn nhạt mà nhìn lại hắn.

Nhưng mà trong lòng Tô Lạc lại âm thầm cảnh giác, vị Thái tử này thay đổi khó

lường. Nàng nếu không nắm chắc thì nàng sẽ thua, cho nên nàng nhất định phải

thật cẩn trọng!

“Ha ha ha, thú vị, quả thực là rất thú vị.” Thái tử bỗng nhiên cười ha ha lên,

hắn xoay người nói với Tô Tử An: “Tô Đại tướng quân, bổn cung không nói sai.

Ngươi quả thực dạy dỗ nữ thi này thật thú vị.”

Tô Tử An có thể nói cái gì. Hắn chỉ có thể cười làm lành. Dù sao Thái tử nói

cái gì thì chính là cái đó. Hắn một mực không phản đối.

Sắc mặt Tô Khê cùng Tô Tĩnh Vũ lại thay đổi trong nháy mắt.

Thái tử có ý tứ gì? Hắn khen Tô Lạc thú vị, biểu tình khi đánh giá nàng lại

rất hứng thú. Chẳng lẽ hôn sự này lại không hủy sao?

Tuy rằng, trong lòng Tô Lạc âm thầm cảnh giác. Nhưng nàng vẫn rất tin tưởng,

loại người âm nhu ngoan độc giống Thái tử, coi trọng nhất chính là lợi ích.

Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì mình mà từ bỏ Tô Khê - miếng thịt mỡ dâng đến

tận miệng. Lúc này, Tô Tĩnh Vũ tiến lên một bước, ngữ khí mang theo một tia

tối tăm: “Thái tử điện hạ...”

Thái tử khoát tay, lộ ra một bộ mặt cười như không cười, vừa anh tuấn vừa

phóng đãng: “Bổn cung hiểu ý tứ của người. Ngươi yên tâm. Hôm nay, hôn sự này

vẫn là muốn hủy, nhưng mà…”

Hắn hạ mình nói với Tô Lạc: “Ngươi rất muốn gả cho bổn cung sao? Bổn cung cũng

không phải không nói lí, hiện tại, có thể cho ngươi một cơ hội.”

Tô Lạc lạnh lùng liếc nhìn hắn, trong lòng lại âm thầm cười nhạo. Tư thái Thái

tử tôn quý ngồi lên ghế đệm quý giá, trên cao nhìn xuống nói: “Nếu người có

thể trả lời vấn đề của bổn cung, bổn cung sẽ đồng ý cho người vị trí trắc

phi.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch