Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 217: Về Tô Phủ (8)

Chương 217: Về Tô Phủ (8)




Một cổ khí huyết trào từ ngực lên cổ họng, Tô Lạc lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng lập tức không dám lỗ mãng, bước chân nhanh chóng lui về phía sau, lui đến hơn chục bước, cuối cùng, lưng nàng mạnh mẽ đập vào vách tường.

Lần va chạm này khiến khí huyết cuồn cuộn, yết hầu lại truyền đến một trận tanh tanh ngọt ngọt, lại lập tức phun ra thêm một ngụm máu tươi.

Tô Lạc dứt khoát lau vết máu trên miệng, hai tròng mắt sáng quắc trừng trừng nhìn Tô Thanh.

Cấp ba và cấp bốn, quả nhiên là cách biệt một trời một vực.

Hơn nữa xem phong thái ra tay vừa rồi của Tô Thanh, nàng ta rõ ràng không phải mới vào cấp bốn, ngược lại như là cấp bốn trung kỳ.

Bởi vì lúc ở sơn mạch Lạc Nhật, Tô Lạc từng bị thuộc hạ của Dao Trì tiên tử đuổi giết. Người đuổi giết nàng không phải cấp ba thì cũng chính là cấp bốn, cho nên, đối với võ giả cấp bậc này, Tô Lạc cũng có hiểu biết tương đối.

Lúc này, Tô Thanh liếc nhìn Tô Lạc một cái, đôi mắt thanh lệ kia khẽ nhíu.

Nàng ta rất không hài lòng với việc dao găm của mình bị Tô Lạc ngăn lại. Bởi vì khi phóng dao găm, nàng dùng hết bảy phần công lực, trong lòng tràn đầy tự tin rằng nàng có thể giết chết Tô Lạc ngay tại đây.

Nhưng mà, dù là như vậy thì còn có thể thế nào, Tô Lạc căn bản là không phải là đối thủ của nàng.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Thanh hiện lên một tia châm chọc: “Nếu ngươi khăng khăng muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.”

Trước đó có lẽ Tô Thanh chẳng thèm để Tô Lạc vào mắt, chỉ xem nàng như một con kiến có thể có, có thể không, nhưng hiện tại, nàng hiển nhiên đã theo dõi Tô Lạc, nàng cũng không định sẽ bỏ qua cho Tô Lạc như vậy.

Nàng ta lạnh lùng hừ một tiếng, lại lần nữa động thủ với Tô Lạc.

Lần này cũng không dùng vũ khí, mà ngưng tụ linh lực vào lòng bàn tay phải, một chưởng tung ra, phóng đến trước mặt Tô Lạc.

Vừa rồi, Tô Khê chính là bị một chiêu này của Tô Lạc đánh ngã, Tô Thanh nhìn rất rõ.

Hiện tại, nếu như muốn báo thù cho muội muội, đương nhiên, đây là chiêu tốt nhất.

Ánh mắt Tô Lạc chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Ngay tại trong Tô phủ, Tô Thanh và Tô Khê hùng hổ dọa người, luôn miệng nói muốn giết nàng, đúng là gan béo thật, chẳng lẽ các nàng không sợ Tô Tử An sao?

Không, đáy mắt Tô Lạc xẹt qua một tia cười lạnh trào phúng, Tô Tử An xưa nay vẫn không ưa gì mình, hơn nữa, sau chuyện lần trước, ông ta lại càng không thích mình. Nếu Tô Thanh thật sự giết chết mình, vậy chắc ông ta sẽ tìm cớ giải thích giúp Tô Thanh.

Cũng chính là như thế, cho nên Tô Thanh mới có tự tin như vậy, luôn mồm nói muốn giết nàng?

Đối mặt với một chưởng ào ào đang bay đến kia, Tô Lạc lại lần nữa triệu hồi thủ ấn màu đen, cho dù hôm nay có liều mạng trọng thương đi nữa, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để Tô Thanh dễ chịu.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh tức giận vang lên ở ngoài cửa.

“Dừng tay lại hết cho ta!”

Bởi vì âm thanh này, một chưởng của Tô Thanh chậm lại, tiện thể thu hồi.

Một chưởng của Tô Lạc cũng thu hồi lại.

Hai người song song quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Tô Tĩnh Vũ bước vào sân, trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt khẩn trương pha một chút nôn nóng, tức giận nói: "Hai người các ngươi đang làm gì? Còn ngại trong phủ chưa bị huỷ hết sao?"

Tô Thanh nhíu mày, đang muốn nói chuyện, lại bị tô Tĩnh Vũ chặn họng, chỉ thấy Tô Tĩnh Vũ kéo Tô Thanh rời đi ngay lập tức: “Nhị muội, đại ca tìm ngươi nửa ngày, rốt cục là cũng tìm được ngươi, mau, mau theo ca ca đến đại viện.”

Tô Thanh nhàn nhạt vung tay thoát khỏi cánh tay hắn, thanh âm lạnh lùng: “Tính tình đại ca cũng quá nóng nảy rồi đó.”

Nào ngờ, Tô Tĩnh Vũ không những không nghe lời khuyên, ngược lại còn gấp đến mức thiếu chút nữa dậm chân dỗi hờn: "Nhị muội, ngươi đúng là bình chân như vại, ngươi có biết ai đến quý phủ chúng ta không hả?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch