Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 260: Tử Kinh Đảo (2)

Chương 260: Tử Kinh Đảo (2)




Tuy rằng chỉ có ngắn ngủn bốn chữ, lại như yên lặng trước cơn bão táp, áp lực không khí làm Thái tử nghẹn lại, quả thực làm người nhìn thôi đã thấy sợ, trong lòng bồn chồn.

“Nếu không muốn tiếp tục làm Thái tử nữa thì cứ việc nói thẳng, không cần uyển chuyển như vậy.” Nam Cung Lưu Vân sắc bén liếc hướng Thái tử, tuấn nhan thượng tràn ngập một cổ nồng đậm sát khí, mắt như hàn băng, cả người có vẻ tàn bạo âm lệ.

Nam Cung Lưu Tuyệt tức khắc bị nghẹn trụ, như là bị người hung hăng bóp chặt cổ, như thế nào đều nói không ra lời.

Bắc Thần Ảnh che miệng, cười hì hì đối hai vị bên cạnh nói: “Kỳ thật lời này của Nam Cung không đúng, các ngươi nghĩ đi, Thái tử không thể “làm” được mới là Thái tử tốt nha, có một vị Thái tử như vậy tọa trấn, hoàng đế mới có thể sung sướng như vậy nha, các ngươi nói có phải hay không?”

Luôn luôn cùng Bắc Thần Ảnh cùng một giuộc Lam Tuyển ra vẻ kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt: “Trời ạ, không thể “làm”? Ngươi nói ai? Là vị trước mắt chúng ta hả?”

Ngữ khí kinh ngạc và động tác khoa trương của Lam Tuyển, thanh âm lớn gãi đúng chỗ ngứa, quanh thân mấy chục mét không ai không nghe thấy.

Sắc mặt Thái Tử điện hạ trong nháy mắt trướng đến đỏ bừng, đỏ đến mức có thể chảy ra nước, hắn nhìn chằm chằm mắt Lam Tuyển, quả thực hận không thể hung hăng cắn nuốt hắn.

Nhưng mà Bắc Thần Ảnh lại không tính toán buông tha hắn, tiếp tục cùng Lam Tuyển kẻ xướng người hoạ: “Đương nhiên, bằng không còn có ai? Lời này truyền khắp toàn bộ Tây Lăng thủ đô, ngươi lại kiến thức hạn hẹp như vậy.”

“Các ngươi tất cả đều câm miệng cho ta!” Thái Tử điện hạ sắc mặt đen giống như đáy nồi, âm lãnh mà nhìn chằm chằm Tô Lạc, hận không thể đánh chết nàng ngay tại chỗ.

Đều là tại nha đầu thúi này!

Lúc trước đi Tô phủ từ hôn, nha đầu thúi này nghe lầm, lại kinh ngạc mà lớn tiếng kêu ra tới.

Thế nên chuyện này mới bị truyền ồn ào huyên náo. Lúc này, Thái Tử điện hạ vô cùng hoài nghi, ngày đó nha đầu thúi kêu lên, là thật sự nghe lầm, vẫn là cố ý kêu?

“Tính các ngươi tàn nhẫn! Ngàn vạn đừng rơi vào trong tay ta, nói cách khác…” Thái Tử điện hạ lạnh lùng trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, thật mạnh hừ vài tiếng, mang theo một đám thủ hạ mênh mông rời đi, tấm lưng kia thấy thế nào chật vật như vậy.

Bắc Thần Ảnh cười hì hì đối Tô Lạc nói: “Tẩu tử đừng để ý, vị Thái Tử điện hạ này chính là như vậy, thiếu mắng, người khác mắng hắn vài tiếng hắn mới có thể thống khoái, bằng không buổi tối đều ngủ không yên.”

Thấy Bắc Thần Ảnh thực hiểu biết Thái tử, Tô Lạc cảm thấy buồn cười cực kỳ.

“Ngươi thật sự đối hắn rất không khách khí.”

“Đương nhiên, mỗi lần gặp mặt đều không thiếu bị ta mắng vài câu, nhưng mỗi lần đều còn liếm mặt thấu đi lên, ngươi nói người này tiện hay không?” Bắc Thần Ảnh cười đến đắc ý, mặt mày hớn hở, quơ chân múa tay.

Nam Cung Lưu Vân như suy tư nhìn Tô Lạc liếc mắt một cái, thấy nàng thần sắc tự nhiên, môi đỏ trong suốt trơn bóng, cười mà đáy mắt đều là say lòng người nhu sóng, nắm tay nàng: “Đi thôi, câu cá đi.”

“Ân.” Tô Lạc cũng cảm thấy không nên bởi vì một con chó điên đột nhiên nhảy ra tới mà làm hỏng tâm tình của mình, vẫy vẫy đầu, thực mau đã ném Thái tử ra ngoài.

Tử Kinh Đảo bị nhóm người này phân chia phạm vi, khu vực có vị trí tốt nhất trên đảo bị chia thành hai phần.

Lấy thứ tự đến trước và sau, vị trí tốt nhất phía đông bị thế lực của Thái tử chiếm cứ.

Cái gọi là vị trí tốt nhất, là nơi câu được nhiều Tử Kinh Ngư nhất của năm trước.

Nam Cung Lưu Vân lại không mê tín cái này, hắn nắm tay Tô Lạc đi về phía tay chỗ vách núi. Lấy thực lực hiện tại của bọn họ, nếu là muốn cướp, thế lực của Thái tử đương nhiên cướp không lại bọn họ, nhưng mà Nam Cung Lưu Vân lại mặc kệ Thái tử.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch